Bóng đêm dần che kín, trăng sáng treo cao, gió mát trăng thanh.
Lúc này Thiên Âm đang dựa theo ánh trăng mà tìm đường tới chân núi.
Mặc Tử Tụ nói là ném nàng xuống núi, nhưng chẳng qua chỉ ném nàng tới giữa sườn núi thôi. Muốn xuống núi, còn phải đi men dọc theo thềm đá bạch ngọc trên núi mấy ngàn thước mới được.
Trên bậc thềm, tiên khí lượn lờ, sương mù trập trùng, mặc dù ban đêm, vẫn dày đặc tiên khí.
Ban đêm yên tĩnh, nàng một người một mình, nghe từng trận âm thanh kỳ quái, ngay cả một người vốn ngủ qua đêm ở vùng núi sâu đã thành thói quen như Thiên Âm, trong lòng không khỏi có tí sợ hãi.....
“Mặc ca ca thật là, xem ra lão nhân gia huynh tu luyện không tới nơi tới chốn. Nơi này cách chân núi vẫn còn nửa ngày đường đó!” Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm xanh đen kia, vừa cúi đầu thở dài vài tiếng. Nghĩ đến Mặc Tử Tụ, lại thở dài vài tiếng nữa.
“Khó trách Mặc ca ca huynh bị kẻ thù đuổi giết, nếu ta là huynh, nhất định sẽ tu luyện tiên thuật thật tốt, đem kẻ có gan động thủ đánh ta, đánh cho răng rơi đầy đất!” Nàng vừa đi vừa lầm bầm đắc chí, vẻ mặt kia, y như mình đã là một người có tiên thuật siêu tuyệt vậy.
“Khách khách.....”
Một bóng đen nhỏ vội vã chạy qua dưới chân, Thiên Âm đang âm thầm ảo tưởng mình thành tiên cúi đầu nhìn, lập tức mừng rỡ: “Gà rừng nha! Ha ha.......”
Tại đỉnh núi phía xa trước Tiên điện Thái A, Chấp pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-qua-me-nguoi-do-de-pham-thuong/647043/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.