Chương trước
Chương sau
“Sư phụ ——“ Hoa Tiểu Nhã nhanh chóng la lên, cho dù, hắn nhưthế nào, nhưng lâu như vậy, tình cảm của nàng đối với hắn cũng không nói rõ ràng được!
Thấy hắn gặp nạn, nàng lại phát ra tiếng kêu từ trong lòng.
Thân thể Bạch Trì Hữu bay ra ngoài rất xa, nặng nề ngã xuống đất ——
Sau đó, Hoa Tiểu Nhã chưa kịp phản ứng, một đôi tay đã bóp cổ nàng.
“Thế nào hả, rốt cuộc cũng rơi vào tay ta rồi?” Mai Hoa tiên tử cười ha hả một tiếng, tàn bạo nói bên tai nàng.
Mà ánh mắt Hoa Tiểu Nhã, lại nhìn chăm chăm vào Bạch Trì Hữu đang ngã trên đất, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, hắn sao lại yếu ớt đến thế!
Bạch Trì Hữu ôm ngực lảo đảo đứng lên, hoàn toàn không để ý đến máu tươiđang trào nơi khóe miệng, giọng nói lạnh lùng, có chút yếu ớt, “Thả nàng ra. Người ngươi hận, là ta.”
Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, cơ hồ khóc nức nở, “Sư phụ ——“
“Im miệng.” Mai Hoa tiên tử lạnh lùng liếc sang nhìn Bạch Trì Hữu, “Mấyngày trước đây ngươi chịu hình ở Thiên Đình, giờ phút này đương nhiênkhông phải đối thủ của ta. Hơn nữa, ta luyện tập Thị huyết mai hoa côngđã có được chút thành tựu. Lần trước ngươi cho ta ăn hồn phách đã giúpcông pháp của ta tăng lên nhiều ——“
Hoa Tiểu Nhã: “…” Thì ra, sư phụ bị thương rồi! mấy ngày trước ở Thiên Đình sao? Đây mớilà nguyên nhân hắn mất tích mấy ngày! Nhưng, hắn bị thương, tại saokhông nói với mình?
Bạch Trì Hữu: “…”
“Không ngờ, thật không ngờ ngươi lại ác độc đến vậy.” Bạch Trì Hữu hơi cảm thán, giọng nói lộ vẻ hối hận.
Mai Hoa tiên tử cười ha hả một tiếng, vuốt ve gương mặt của Hoa Tiểu Nhã, “Thoạt nhìn nàng… rất ngon, mùi vị chắc cũng không tệ!
Mặt Bạch Trì Hữu liền biến sắc, giọng nói lộ vẻ âm độc, “Ngươi… dám?!”
“Ngươi cứ nói đi! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, tiên tử cứu ngươi là ai ư?Người ta vì ngươi mất đi sự trong sạch, lại vì ngươi mất đi tính mạng,một chút ngươi cũng không quan tâm sao?!” Mai Hoa tiên tử như đang dẫndụ.
“Ta rất cảm kích nàng, nhưng, cảm kích không cónghĩa là yêu, mà ——“ tròng mắt Bạch Trì Hữu nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã,nhu hòa hẳn đi, “Nhã Nhã, ta yêu nàng.”
Hoa Tiểu Nhã nước mắt lã chã rơi, giọng nói nghèn nghẹn, “Sư phụ.” Có những lời này của hắn, vậy là đủ rồi!
Yêu, hắn nói hắn yêu mình!
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã cảm động đồng thời cũng cảm thấy trong lòng vui mừng, bởi vì, nàng cũng yêu hắn.
Hắn nói, nữ nhân trong quá khứ, hắn rất cảm kích, nhưng không phải là yêu. Thế là đủ rồi!
Bạch Trì Hữu cười yếu ớt, “Nhã Nhã, đừng sợ, sư phụ sẽ cứu nàng.”
Hoa Tiểu Nhã nặng nề gật đầu, nàng không sợ, nàng vốn là người đã chết mộtlần, lần này, trước khi chết nàng được hạnh phúc như vậy, thế là đủ rồi.
Còn nàng, cũng sẽ không nghi ngờ lung tung, cũng sẽ không hoài nghi hắn nữa.
“Sư phụ, thật xin lỗi.” Hoa Tiểu Nhã nhìn Bạch Trì Hữu, trong mắt lộ ra nét ngọt ngào.
Hai người, chỉ nhìn nhau, nhưng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.
Trong lòng Bạch Trì Hữu cũng hiểu được, giờ phút này hắn không thể hành độngthiếu suy nghĩ. Một khi Mai Hoa tiên tử làm tổn thương Nhã Nhã, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Nhưng, vết thương trên người hắn, chínhhắn cũng hiểu được, dường như hơi nặng. Không biết Mai Hoa tiên tử nàyđang tu luyện ma công gì đây.
Thấy hai người nhìnnhau tình tứ, ngực Mai Hoa tiên tử phập phồng, cơ hồ muốn bóp chết HoaTiểu Nhã, “Hai người các ngươi đều yêu, phải không? Hôm nay, ta sẽ chocác ngươi âm dương cách trở. Xem xem tình cảm của các ngươi rốt cuộc tới đâu ——”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.