“Nhã Nhã, lễ phục này, nàng thích không.” Bạch Trì Hữu hôn nhẹ lên trán nàng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lộ vẻ cưng chiều.
Hoa Tiểu Nhã nhận lấy lễ phục vừa nhìn đã đỏ mặt lên, lễ phục này là hồngbạch tương giao, ống tay áo và cổ áo là lông tơ màu trắng, thoạt nhìngiống như lông hồ ly, nhìn xong, trong đầu nàng ẩn hiện ba chữ —— hồ lytinh.
Được rồi, nàng cũng không phải là cố ý liêntưởng, nhưng khi nhìn lông tơ trắng trên lễ phục này, nàng liền nghĩ đến lông hồ ly, sau đó, nàng nghĩ tới Bạch Trì Hữu là nam hồ ly, không biết tại sao lại nghĩ đến mình là hồ ly tinh.
Khụ khụ, ho nhẹ một tiếng, “Người thấy đẹp là được.”
Tại sao trong lòng lại là một cảm giác suy tính thiệt hơn nhỉ? Còn mơ hồ có chút bất an?!
“Có phải có tâm sự hay không?” Bạch Trì Hữu sờ sờ trán nàng, nhẹ giọng hỏi.
Hắn cũng từng cho là mình vĩnh viễn sẽ không thành thân, trong lòng hắncũng sẽ không có chỗ cho bất kỳ nữ nhân nào, nhưng, hôm nay ——
Hắn lại đang sợ, sợ nàng lùi bước, từ khi nào, hắn, đã không còn là Thiên sư cao cao tại thượng kia nữa rồi?!
Hoa Tiểu Nhã ra vẻ cười thoải mái, “Không có chuyện gì, sư phụ.”
“Còn gọi là sư phụ?” Bạch Trì Hữu vuốt vuốt mái tóc của nàng, “Nàng nên gọi ta là phu quân, hoặc là… Trì Hữu.”
Vốn dĩ trong lòng buồn phiền không rõ lý do, khi nghe thấy lời nói của Bạch Trì Hữu, càng thêm buồn bực.
Đó là cách Mai Hoa tiên tử vẫn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nhu-phu/646511/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.