Chương trước
Chương sau
Bạch Trì Hữu nheo mắt lại, “Sao? Đùa giỡn vi sư chán rồi lại muốn chạy?”
“Cái đó….cái đó….sư phụ….Người…ta…ta không phải cố ý đâu!” Hoa Tiểu Nhã nói lắp bắp, sắc mặt nhuốm hồng đến mức có thế chảy ra nước.
Trời đất chứng giám nha! Nàng chỉ tưởng là cái gáo múc nước mà thôi!
Thật sự là nàng không hề cố ý đùa giỡn đâu mà ////\\
“Hử?” Khóe miệng Bạch Trì Hữu giương lên, “Nói như vậy, vi sư không nên trách nàng?”
Gật đầu như con gà mổ thóc, trong lòng Hoa Tiểu Nhã cũng nỗ lực gật đầu.
“Thế nhưng mà, nàng đã chiếm tiện nghi của vi sư.”
“Ta…sư phụ…ta…ta không cố ý thật mà… người…người đừng có nhỏ mọn như vậy”. Hoa Tiểu Nhã muốn khóc lắm rồi, còn chưa nói đến cả người nàng vẫn còn ở trong ngực hắn, đã vậy tư thế còn hết sức mập mờ, nếu tiếp tục như vậy, nàng không bị hắn ăn tươi nuốt sống mới là lạ đó.
“Nàng có quyền đền bù tổn thất cho ta.”
“Hả?????”
Hoa Tiểu Nhã chớp mắt, hai mắt mở to, nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Như thế nào, như thế nào là đền bù tổn thất?”
Không phải là muốn nàng lấy thân báo đáp đó chứ? Nàng chỉ sờ hắn có chút xíu thôi mà.
Nhìn thấy Bạch Trì Hữu híp mắt cười trông vô cùng gian trá, lập tức, Hoa Tiểu Nhã tìm được lí lẽ phản bác lại…
“Sư phụ, người chiếm tiện nghi của ta vẫn còn ít hay sao? Muốn đền bù tổn thất thì cũng là người đền bù cho ta mới đúng!”
Nụ cười của Bạch Trì Hữu càng lúc càng sâu, còn mang theo vài phần sung sướng…
Hoa Tiểu Nhã cảm giác mình đang nằm mơ, không phải, sao hắn lại cười đến đắc chí thế kia? Có lẽ nào, hắn lại vô cùng muốn đền bù tổn thất cho mình?
Quan sát sắc mặt của hắn, nàng lại cảm thấy giống như mình đã nói sai cái gì rồi thì phải.
Bạch Trì Hữu gật đầu, “Nhã Nhã muốn vi sư đền bù tổn thất cho nàng?”
Hoa Tiểu Nhã nuốt một ngụm nước miếng, cứng ngắc gật đầu một cái, xong lại muốn lắc đầu, vì sao sư phụ biểu lộ giống hệt… tên ăn trộm vậy? Làm sao có thể thành ra bộ dạng như thế này?
“Tốt”. Giọng nói của Bạch Trì Hữu vô cùng dễ nghe, mang thêm vài phần nam tính gợi cảm, vung tay lên, y phục ướt nhẹp của Hoa Tiểu Nhã đã không cánh mà bay.
Đầu Hoa Tiểu Nhã oanh một tiếng muốn nổ tung, cái này mà gọi là đền bù tổn thất sao?
Hai người đều không mặc gì, da thịt gần gũi, thân thể vốn lạnh lẽo giờ phút này trở nên nóng rực.
“Vi sư đem chính mình đền bù tổn thất cho nàng…”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Nàng yếu ớt hỏi, “Sư phụ, ta có thể cự tuyệt không?”
“Không thể.”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Mạnh mẽ! Bá đạo nha!
Hai tay hắn ôm xiết lấy eo nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận bĩu môi, lại có phần mê ly.
Môi của hắn từ trán nàng từng chút một rơi xuống, mang theo sự dịu dàng che chở.
Hoa Tiểu Nhã tiếp tục xấu hổ.
“Cộc…cộc… cộc….”
Thân thể Hoa Tiểu Nhã cứng đờ, là ai gõ cửa vậy?
“Tiểu Nhã, nàng ở đâu?”
Là tiếng của Đông Lạc, trời ạ, là Đông Lạc.
Mặt Hoa Tiểu Nhã lập tức đỏ bừng, một khi để cho Đông Lạc nhìn thấy mình và sư phụ tắm rửa cùng nhau, mình còn làm người thế nào được nữa? Ngày đó, lúc cự tuyệt hắn, mình đã nói cho hắn biết trong lòng mình có đối tượng rồi.
Nghĩ vậy, chưa kịp nói gì, phản ứng trước tiên của nàng là nhảy ra khỏi thùng tắm, mặc quần áo.
Nhưng mà, nàng vừa đứng lên, đã bị Bạch Trì Hữu kéo trở lại.
“A….” Môi của hắn hung hăng hôn nàng, mang theo vài phần bá đạo vừa gặm vừa cắn.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Vào thời khắc mấu chốt này, sư phụ sao có thể hành động như vậy, không thể nói lý được à? Đông Lạc vẫn đang gõ cửa ở bên ngoài, một khi mình còn chưa chịu trả lời, hắn phá cửa vào thì phải làm sao?
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được đẩy bộ ngực của hắn, muốn leo ra..
Thế nhưng mà, dường như Bạch Trì Hữu đoán trước nàng sẽ làm như vậy, hết lần này tới lần khác không chịu buông nàng ra.
“Tiểu Nhã, nàng có ở bên trong không? Ta vào được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.