Quá đáng ghét, có đạo lý không đây?
Hoa Tiểu Nhã thở dài, trong thanh âm đáng thương mang theo vài phần giận dỗi, “Biết rồi.”
Bạch Trì Hữu lắc đầu, sải bước đi ra ngoài ——
Chờ Hoa Tiểu Nhã đáng thương tiêu sái bước ra, lại vừa lúc bên ngoài nắng gắt, khiến nàng có một cảm giác bi thương sâu sắc.
Người nhỏ nhắn, một hồi chẻ củi, đun nước trong phòng bếp, bận rộn bận rộn, thật là náo nhiệt.
Rõ ràng, hắn chỉ cần vung tay một cái, việc gì cũng dễ dàng hoàn thành, nhưng mà, hết lần này đến lần khác hắn lại muốn nàng làm ——
Nhớ lúc trước, hắn đã từng nhìn thấy một nữ nhân như vậy, bận rộn trong phòng bếp, nấu cơm đun nước cho hắn, cảm giác ấy, thật ấm áp.
“Choang —— “
Tiếng thứ gì đó rơi vỡ.
“Trời ạ, sao lại rơi thế này?”
Tiếng một nữ nhân lẩm bẩm một mình.
Bạch Trì Hữu lắc đầu, nàng không phải là nàng ấy, tay chân vụng về, nàng không phải là Mai Nhi ——
Nghĩ đến Mai Nhi, hắn đứng lên, sải bước đi ra ngoài ——
Phía sau Trì Gia Sơn có một đình núi, một quan tài bằng thủy tinh được đặt ở đó, ở bên trong, một nữ nhân mặc y phục hoa mai trắng lẳng lặng nằm đó. Gương mặt nàng trắng trẻo, đôi mắt nhắm lại, dường như đã ngủ say, thế nhưng tóc nàng đã bạc trắng.
Mái tóc trắng rủ xuống trán, thoạt nhìn sao thê lương đến vậy.
Đôi mắt Bạch Trì Hữu nheo lại, đôi tay đặt trên quan tài thủy tinh vuốt ve nhẹ nhàng, “Mai Nhi, ta sẽ cứu nàng.”
……
Hoa Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nhu-phu/646438/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.