Sư tôn đúng thật là không hiểu rõ sức hấp dẫn của bản thân…..
Trạm Nam Chu cảm thấy nếu thêm vài lần như thế, khi đối diện với sư tôn hắn nhất định sẽ không thay đổi sắc mặt.
Đường Dực Hiên sớm đã quen đồ đệ hay ngơ ngẩn, cũng không để ý mà chỉ vào một ngọn đồi cạnh ngôi làng nhỏ cười nói: "Chúng ta đến đó xem trước đi."
Ngôi làng được bao bọc bởi một tầng ma khí, nhưng ngọn đồi ngay bên cạnh lại vô cùng sạch sẽ. Chuyện bất thường nhất định có quái, trước tiên qua đó kiểm tra rồi hẵng về lại ngôi làng cũng không muộn. Đường Dực Hiên nhìn kỹ, ngôi làng kia tuy nhuốm đầy ma khí nhưng giống như có vật gì đó đang ngầm bảo hộ, giữ cho không gặp phải chuyện không may.
Nhưng nếu nó vẫn không được giải quyết, sớm muộn gì cũng sẽ bị ma khí âm u dày đặc trên trời cắn nuốt không còn gì...
Thầy trò hai người đi vào ngọn đồi cạnh ngôi làng, nếu không phải ma khí bên cạnh ngợp trời và cảnh vật xung quanh thật sự xa lạ, bọn họ sẽ nghĩ bản thân còn đang ở trong một tông môn tràn ngập linh khí.
"Sư tôn, có linh mạch ở đây sao?"
Ai cũng biết càng ở gần trung tâm linh mạch thì linh khí sẽ càng nồng đậm. Vì thế Trạm Nam Chu nghĩ, nơi này chắc có được linh mạch mà ma tu thèm khát nên mới có thể trở thành như vậy.
Đường Dực Hiên thả thuần thức dò xét xung quanh, "Không, linh mạch không có ở đây."
Đây mới là điều khó hiểu nhất, rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nguoi-vi-lao-bat-ton/923176/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.