Vầng sáng phía chân trời dần tan biến, Trạm Nam Chu ra khỏi Kiếm Ẩn Phong được vân kiếp bao phủ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của sư tôn đâu.
Trạm Nam Chu còn chưa kịp mất mát thì Đường Dực Hiên đã vội vã ngự phong tới rồi dừng lại, y đi vòng quanh đồ đệ hai vòng: "Chà, không hổ là đồ đệ của ta, ta biết cái kiếm nát này không dùng được mà, ngươi thấy sao."
“Kiếm nát” Huyền Băng vốn đang an tĩnh nằm trong tay Trạm Nam Chu, nghe vậy thì biết bản thân bị làm nhục, thân kiếm run lên như muốn bay ra khỏi vỏ để chém Đường Dực Hiên một trận.
"Ha, có phải ngươi muốn đánh ta không?" Đường Dực Hiên khẽ nhướng mày, nâng tay búng một cái lên chuôi kiếm.
Huyền Băng: "......."
Suýt chút nữa Trạm Nam Chu không cầm được nó, hắn phải đem thanh kiếm vừa mới luyện hóa này vào trong thức hải an ủi hai lần, kéo Đường Dực Hiên: "Sư tôn, người tức giận với một thanh kiếm làm gì?"
Huyền Băng vốn dĩ đã được an ủi lại bắt đầu ầm ỉ trong thức hải của Trạm Nam Chu đòi ra, Trạm Nam Chu đỡ trán: "Đừng quậy nữa."
Một người một kiếm này làm sao cứ như hai đứa trẻ vậy?
"Nghe lời đồ đệ, vi sư không chấp với cái kiếm rách này nữa." Đường Dực Hiên rộng lượng khoác tay, "Ngươi đặt cho nó tên gì?"
Kiếm Huyền Băng trong thức hải ngày càng chấn động dữ dội, thanh kiếm bản mạng và chủ nhân có thể cộng hưởng cảm xúc. Trạm Nam Chu bây giờ đang bị Huyền Băng ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nguoi-vi-lao-bat-ton/923174/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.