Đường Dực Hiên giao pháp bảo với linh thạch bên trong túi trữ vật cho Trạm Nam Chu, nhẹ nhàng chải gọn đầu tóc đồ đệ nhà mình, sau đó lại đột nhiên sờ loạn lên.
Trạm Nam Chu cũng không lên tiếng, hắn ngoan ngoãn tùy ý để sư tôn sờ. Tước Tước đứng trên vai hắn muốn đâm chọc đôi câu, nhưng nghĩ tới trước đó mình đã làm ra chuyện đuối lý gì, đành phải chột dạ giả làm một con chim nhỏ đơn thuần bình thường không rành thế sự lại trầm lặng ít nói.
"Sư tôn lại muốn bế quan sao?" Trạm Nam Chu như đoán được gì đó, nhẹ giọng dò hỏi.
Thực ra hắn đã sớm liệu trước, chính vì lờ mờ cảm giác được nên sau khi biết tin sư tôn đi Bắc Vực từ chỗ chưởng môn sư thúc, mới có thể một mình đuổi theo. ?ruуện haу luôn có tại ﹛ ?r? ??ruуen.V? ﹜
Rõ ràng Đường Dực Hiên không thường xuyên bế quan, nhưng lúc này vẫn bắt đầu xem xem có phải thời gian mình bên cạnh đồ đệ ít quá rồi không, không thể cứ thiếu cảm giác an toàn thế này được.
Chắc là y vẫn chưa dành đủ yêu thương cho đồ đệ....
Vậy chờ sau khi đúc kiếm xong xuất quan, dẫn đồ đệ ra ngoài chơi. Cả ngày ở Tàng Sơn Kiếm tông lạnh lẽo buồn tẻ, không thú vị gì hết, còn hai năm nữa mới tới so tài tông môn, thời gian dư giả, đủ cho y dẫn đồ đệ nhập thế tu hành. Nhập thế rèn luyện là tu hành, cũng là tu tâm. Khoản thời gian này đút cho đồ đệ không ít đồ ngon, y cũng nên dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nguoi-vi-lao-bat-ton/923170/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.