Tang Ninh Hạ tuy lớn lên không xưng được là điên đảo chúng sinh nhưng cũng có thể gánh danh hiệu mỹ nhân yêu nghiệt, khí chất mị hoặc toàn thân đó, tùy tiện đổi một nam tu đứng ở chỗ này đều không thể nói bản thân hoàn toàn không chút động lòng.
Nhưng lại cố tình Trạm Nam Chu và Đường Dực Hiên hai người như mù, đối với vưu vật như thế không thèm để ý, thậm chí còn có chun chút ghét bỏ.
Toàn bộ tâm thần Trạm Nam Chu đều đặt ở trên người Đường Dực Hiên. Trong mắt hắn, mái tóc đen mềm mượt như lụa của sư tôn bị gió lạnh cuốn lên, tùy ý tung bay trong không trung, tôn tướng mạo vốn đã tinh xảo giờ càng thêm lộ rõ thiên hạ vô song.
Vẻ đẹp của Đường Dực Hiên cực kì có tính công kích, trong khoảng trắng mênh mông nơi đây, là màu sáng duy nhất trong mắt Trạm Nam Chu. Cho dù phần sáng này đã bị áo choàng thuần đen che giấu hơn nửa sự sắc sảo, thế nhưng với Trạm Nam Chu mà nói, đây là dáng vẻ hắn chưa từng thấy trước đây.
Sư tôn dung nhan diễm tuyệt, Trạm Nam Chu luôn biết. Nhưng mãi đến gần đây hắn mới bừng tỉnh phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần vừa thấy sư tôn, tim hắn sẽ không nhịn được mà tăng nhanh nhịp đập.
Hắn thậm chí..... Còn nảy sinh dục vọng chiếm hữu riêng với sư tôn.
"Tiền bối, có duyên gặp lại, nô gia cáo từ." Tang Ninh Hạ cũng không nán lại tiếp được nữa, bầu không khí của đôi sư đồ này căn bản không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nguoi-vi-lao-bat-ton/923168/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.