Thủy kính bị Đường Dực Hiên nhanh chóng giơ tay vung tan, người ngày thường luôn không sao đứng đắn nổi khó được lúc trầm mặc.
Tước Tước mặt đầy vẻ tò mò: "Này này lão Đường, ngươi sao vậy?"
"Ta đã biết thân phận đối phương, lập tức lên đường thôi, bằng không sợ là sẽ chậm hơn đối phương một bước." Đường Dực Hiên cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này.
Phía trước dễ nhận thấy là một nữ ma tu, ăn mặc rất táo bạo, hạc giấy của y hiển nhiên..... Hướng đối mặt không chính xác lắm.
Con hạc giấy ngu ngốc!
Ngay trước một chén trà nhỏ, hạc giấy bị vò hoá thành tro bụi, một nữ nhân trang điểm đậm quần áo mát mẻ táo bạo ngừng bước chân, mị khí khắp người che cũng không hết nổi, đuôi mắt nàng hơi giương lên, giơ tay vén một sợI tóc, ngay cả giọng nói cũng mang theo sức mê hoặc lòng người: "Ửm? Có người muốn giành đồ ở đây với nô gia ư?"
Nàng dừng ở giữa sườn núi, gió lạnh cuốn sợi tóc nàng, nhảy múa cùng tuyết rơi. Nữ nhân nhẹ nhàng cười, nhìn lên nơi nào đó ẩn dưới lớp tuyết: "Có chút thú vị."
Cả ngọn núi tuyết phủ trắng xoá, rõ ràng phải là cực hàn, nhưng nàng lại cảm nhận được một chút hoả khí cực kì tinh thuần.
Thế còn không là thú vị sao?
——
Khoác áo choàng lại lần nữa, Đường Dực Hiên nhét Tước Tước ở trong mũ choàng: "Ngươi chỉ đường cho ta, chúng ta nhanh lên, Chu Chu vẫn đang ở Kiếm Ẩn Phong đợi ta đấy."
"Ấy, ấy, đừng nhét ta bên trong như vậy, ngộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-nguoi-vi-lao-bat-ton/923166/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.