Chương trước
Chương sau
"Đệ Ngũ Nam, lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao?"

Tư Mã Thừa Phong vô cùng đau đớn nói: "Từ trước đến nay các thế gia ở. Quy Khư đều đồng lòng, quái vật bên ngoài đến giết hại chúng tôi, nhưng ông lại giúp đỡ người ngoài, hôm nay chúng tôi sẽ xử lý tên phản đồ là ông!”

"Tư Mã huynh, tôi không rõ ông đang nói gì, sao tôi lại là quái vật được?”

Đệ Ngũ Nam sao có thể ngây ngốc thừa nhận.

Ông ta có thể khẳng định, chỉ cần ông ta thừa nhận, hơn một ngàn người trước mặt sẽ khiến bọn họ thịt nát xương tan.

"Chuyện đã đến nước này mà ông vẫn định nói dối sao?"

Hác Liên Trì mắng chửi: "Chính mồm Đệ Ngũ Chỉ Kiệt của gia tộc các ông kể ra, ông đã biến thành quái vật hút máu, còn khiến hơn mười người cùng tộc bên cạnh ông thành quái vật."

"Chuyện đó không có khả năng!"

Đệ Ngũ Nam bật thốt: "Tôi tận mắt nhìn thấy Chí Kiệt bị mấy con quái vật phân thây, sao hắn có thể còn sống?”

"Ha ha ha, ha ha ha..."

Hác Liên Trì cười to nói: "Đệ Ngũ Chí Kiệt vừa ở đây, ông lại nói hắn chết rồi?" "Gia chủ, Chí Kiệt không chết, chỉ bị thương nặng mà thôi."

Một trưởng lão của gia tộc Đệ Ngũ xấu hổ mở miệng.

"Điều đó không có khả năng."

Đệ Ngũ Nam tỏ vẻ nhất quyết không tin.

'Tư Mã Thừa Phong phân phó một tên tâm phúc: "Gọi Đệ Ngũ Chí Kiệt trở về." "Vâng!"

Đệ tử của gia tộc Tư Mã nhanh chóng đi làm.

Tư Mã Thừa Phong lại nhìn về phía Đệ Ngũ Nam, ông ta hừ nói: "Ông đã muốn nói dối, vậy chúng tôi sẽ cho ông ấy biết chết là thế nào."

Một lát sau.

Đệ tử gia tộc Tư Mã trở lại, chẳng qua không có đưa Đệ Ngũ Chí Kiệt đến. "Người đâu?"

Tư Mã Thừa Phong hỏi.

"Gia chủ, Đệ Ngũ Chí Kiệt... Biến mất không thấy đâu!"

Đệ tử gia tộc Tư Mã xấu hổ nói: "Tôi tìm khắp mấy viện của khách, cũng không nhìn thấy hắn."

Mọi người ở đây nghe vậy đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đệ Ngũ Chí Kiệt đi về nghỉ ngơi, sao lại không thấy đâu.

"Tư Mã huynh, Hách Liên huynh, rốt cuộc hai người có ý gì?"

Đệ Ngũ Nam bỗng nâng cao giọng: "Chẳng lẽ là bắt nạt gia tộc Đệ Ngũ chúng tôi?"

Dứt lời lại nhìn về phía các đệ tử của gia tộc Đệ Ngũ: "Chẳng lẽ mọi người cũng không tin bổn gia chủ? Cho rằng bổn gia chủ biến thành quái vật?"

"Không... Không phải!" "Gia chủ, chắc chắn là chúng tôi tin tưởng ngài..."

Hơn hai trăm đệ tử của gia tộc Đệ Ngũ đều đứng sang bên cạnh Đệ Ngũ Nam.

'Tư Mã Thừa Phong không thể hiểu được.

Đệ Ngũ Chí Kiệt không có lý do gì để đổ oan cho gia chủ của mình, thế nhưng tại sao chỉ trong chớp mắt mà người này lại biến mất?

"Tư Mã huynh, ông nói gì đi."

Đệ Ngũ Nam ra vẻ bất mãn nói: "Nếu các vị bài xích gia tộc Đệ Ngũ chúng tôi, vậy thì tôi có thể dẫn người rời đi ngay lập tức, hoàn toàn không để mọi người lấy lý do hoang đường này sỉ nhục tôi."

Hác Liên Trì hạ giọng hỏi Tư Mã Thừa Phong: "Chúng ta sai rồi sao?"

"Có thể là sai rồi!"

Giọng Tư Mã Thừa Phong không chắc chắn.

Vẻ mặt Hác Liên Trì dịu đi, ông ta cười khẽ với Đệ Ngũ Nam: "Đệ Ngũ lão đệ, đừng nóng giận, dù sao chuyện này không trách chúng tôi được, là người của gia tộc Đệ Ngũ các ông chính miệng nói ông biến thành quái vật."

Chỉ thấy 'Đệ Ngũ Chí Kiệt' đi khập khiễng được người ta đỡ ra.

Trong phút chốc, bầu không khí ở hiện trường trở nên cứng đờ.

Đệ Ngũ Nam nhìn chằm chằm 'Đệ Ngũ Chí Kiệt' trước mặt, một lần nữa hoài nghỉ có phải mình gặp ma không.

Cái này thật sự không trách ông ta được, muốn trách thì trách thuật dịch dung của Lý đại đương gia thật sự rất cao siêu...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.