Nếu vào lúc Gutian muốn hút máu từ ông ta, chỉ cần có ai đó có thể cứu ông ta, đừng nói là một nghìn lượng vàng, cho dù cả gia sản ông ta cũng sẵn lòng đưa.
Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, Gutian đã đi, ông ta không còn nguy hiểm nữa!
Lý Trạch Vũ đột nhiên nâng giọng, nói: "Thượng Quan gia chủ nói những lời này không đúng rồi, tôi mới vừa cứu mạng ông đấy thôi!"
Thượng Quan Vân chơi trò vô lại, cười lạnh nói: "Tôi có kêu cậu tới cứu tôi sao?"
"Được, tốt lắm!"
Lý Trạch Vũ đưa ngón tay cái lên, ngưỡng mộ nói: "Thượng Quan gia chủ làm như vậy không sợ tôi gọi Gutian quay lại sao?"
"Cậu cứ gọi đi, tôi sợ cậu chắc!"
Trong núi không có hổ, con khỉ tự xưng là vua, lúc này Thượng Quan Vân cực kỳ tự tin, không hề sợ hãi.
Bỏ qua việc ông ta không coi trọng người trẻ tuổi trước mắt, cho dù lát nữa hắn có thật sự gọi Gutian quay lại, lẽ nào ông ta còn chưa chạy sao?
Nếu không được thì cứ trực tiếp giết người trẻ tuổi này đi, ai dám nói gì!
"Mẹ nó, lúc nào tôi cũng nghĩ mình là kẻ tiểu nhân nhưng so với ông già như ông thì tôi vẫn còn là chính nhân quân tử đấy!"
Lý Trạch Vũ không hề phản ứng, nói lạnh lùng: "Vậy thì tôi sẽ theo ý ông!"
Nói xong, hắn lấy một mảnh vải đen từ trong túi áo che mặt rồi rút ra một cây đao từ trong ủng quân đội, nhìn Thượng Quan Vân từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3617541/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.