Đệ tử của các gia tộc binh bại như núi đổ, thảm bại dưới sự tàn sát của tộc Bất Tử, chỉ có chưa đây một phần ba số người thoát được khỏi nanh vuốt.
Thượng Quan Vân liên tục bay lượn ra xa hàng dặm, cuối cùng dừng lại dưới gốc cây thở hổn hển.
Nghĩ lại lúc nãy mình sắp bị Gutian hút sạch máu tươi, trong lòng ông ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
"Ngươi không trốn thoát được đâu, ở lại phục vụ cho bổn hoàng đi." Tiếng nói lạnh lẽo vang vọng trong núi.
'Thượng Quan Vân run lên, vừa muốn chạy tiếp để trốn thoát nhưng lại bị một bóng người cản trước mặt.
Làm sao có thể!
Thượng Quan Vân cực kỳ kinh hãi, hoàn toàn không thể tin nổi tốc độ của Gutian lại nhanh đến vậy, vậy mà ông ta còn có thể tiến lại gần mình lặng lẽ, không một tiếng động gì như thế.
Lúc này, ông ta rất hận cha mẹ đã không sinh thêm vài chân cho mình.
"Ở lại đây đi!"
Tiếng của Gutian như âm thanh từ địa ngục.
Thượng Quan Vân kinh ngạc phát hiện mình bị một sức mạnh vô hình giữ chặt.
"Khặc khặc khặc..."
Tiếng cười quái dị vang lên bên tai Thượng Quan Vân, ông ta nhìn lên thì thấy Gutian đã đứng gần mặt mình.
"Xoẹt!"
'Thượng Quan Vân theo bản năng nhấc đao lớn trong tay lên rồi đánh về phía trước.
"Keng keng!"
Đao lớn đâm vào cánh tay của Gutian phát ra tiếng kim loại va chạm với nhau.
Kim Cang Bất Soái Thần Công?
Không phải!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3617539/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.