Giây phút khi mặt trời dần lặn xuống, cũng là thời gian thuộc về Tộc Bất Tử bắt đầu.
"Vù!"
"Vù vù..."
Chim bay dập dìu trên trời cao, giống như báo hiệu sắp có một trận phong ba bão tố.
Gutian vừa tỉnh dậy đã hỏi: "McKitrick còn chưa đến hả?”
Luckassen lắc đầu nói: "Thân vương McKitrick có lẽ là cũng cần được ngủ, dự là giờ đang trên đường đến đây."
Nghe vậy, cảm giác bất an trong lòng Gutian càng thêm mãnh liệt. Chắc McKitrick không xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Huyết Hoàng, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Huyết Hoàng, tôi đã đợi không nổi nữa rồi..."
Toàn thể người dân Tộc Bất Tử đều nôn nóng, bởi vì đã rất lâu rồi bọn họ chưa được uống máu tươi.
Gutian giơ tay vẫy: "Xuất phát!"
Sau khi ra lệnh xuất phát, ông ta dẫn đầu rời khỏi hang động, theo sau là toàn bộ Tộc Bất Tử.
"Cái tên gì đó, còn không nhanh lên, lề mầề cái gì vậy?" Một tên bá tước hét vào mặt Cung Vô Địch.
Nếu đổi lại là trước đây, đương nhiên Cung Vô Địch sẽ tát chết đối phương luôn.
Nhưng hiện giờ ông ta ăn nhờ ở đậu, chỉ dám giận không dám chửi, dù gì ông ta là người sau này mới trở thành người của Tộc Bất Tử, địa vị trong tộc thấp kém.
"Không được vô lễ."
Gutian lập tức gắt gỏng nói.
Vị bá tước kia liền im miệng, ngượng ngùng đi qua một bên.
"Vô Địch là người của chúng ta, mọi người không được bài xích ông ta."
Gutian công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3541323/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.