Lý Trạch Vũ cười lạnh: “Tôi còn chưa xài hết sức đó, ông không được nữa à”
“Âm ầm ầm...” Hai người lần nữa giao thủ.
Lý Trạch Vũ ra chiêu có thứ tự, nhưng Tư Đồ Tiếu đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể chống đỡ.
'Tần Hạo Nhiên bò dậy từ dưới đất, căm cũng muốn rớt xuống vì khiếp sợ.
Tư Đồ Tiếu đã từng có lúc giống như thần linh trong mắt hắn ta, là một ngọn núi cao không thể nào sụp đổ.
Hắn ta nghĩ đời này nếu mình có thể đạt tới độ cao của Tư Đồ Tiếu thì có thể quét ngang cả thiên hạ.
Giờ phút này hắn ta mới biết mình suy nghĩ ngây thơ bao nhiêu. Đợi đã!
Nếu như sư phụ bị Lý Trạch Vũ đánh bại thì e răng bản thân mình khó thoát khỏi cái chết.
Vừa nghĩ thế, sắc mặt Tần Hạo Nhiên trắng bệch, hắn ta cắn răng, bay vút về phía đường nhỏ trong núi.
Không sai, hắn ta muốn trốn.
Tư Đồ Tiếu có chết không hắn ta không quan tâm, ngược lại bản thân không chết là được.
“Mày chạy không thoát.” Bỗng nhiên một bóng người ngăn cản đường đi của Tần Hạo Nhiên.
Chính là Cung Nghê Thường.
Khuôn mặt Tân Hạo Nhiên cau có: “ đừng trách ông đây kiếm hạ vô tình.”
n nhân, tránh ra cho ông, nếu không
“Vù!” Thân hình Cung Nghê Thường lóe lên đã tới trước mặt Tân Hạo Nhiên.
“Bốp!” Tiếng tát tay vang lên.
“Tiện nhân, cô lại dám đánh tôi?” Trên mặt truyền đến cảm giác bỏng rát, Tân Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3541320/chuong-998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.