Cũng may, đoạn đường tiếp theo không gặp mối nguy hiểm nào, hai người thuận lợi đến được tuyến đường mà Lý Trạch Vũ đã sắp xếp trước đó.
“Lên xe!” Lý Trạch Vũ nói. Chử Vệ Hoa nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.
Lý Trạch Vũ mở cửa ghế sau, chuẩn bị đặt Nalisa vào trong, nhưng run rủi thế nào mà cô nàng lại rục rịch tỉnh lại.
May mà Lý đại đương gia phản ứng mau lẹ, đã kịp đánh ngất đối phương trước khi cô ta hét lên cầu cứu.
“Uu.." Lý Trạch Vũ thong thả nổ máy.
Một số lính trong căn cứ nghiên cứu phát triển cũng đã để ý đến động tĩnh của xe, nhưng vì là xe quân sự nên họ cũng không quan tâm nhiều.
Khi đi qua cổng, Lý Trạch Vũ trình giấy chứng nhận cho lính canh trước mặt. “Cấp trên, muộn vậy rồi mà ngài còn định đi đâu?”
Một tên lính canh thuận miệng hỏi một câu.
Lý Trạch Vũ vẫy tay với đối phương: “Cậu qua đây!”
Lính gác còn tưởng người cấp trên này có việc cần dặn dò, vì vậy bèn đưa đầu tới.
“Bốp!”
Không ngờ Lý Trạch Vũ lại tát cho một bạt tai.
Lính gác cảm thấy mặt nóng rát, đau đớn lạ thường. “FUCK YOUI”
Lý Trạch Vũ vênh váo chất vấn: “Tôi là ai nào, tôi đi đâu còn cần báo cáo với cậu hả?”
“Thưa cấp trên, tôi xin lỗi!” Lính gác cảm thấy rất ấm ức.
Lý Trạch Vũ hừ lạnh một cách vô cùng kiêu ngạo, ngay sau đó nhấn chân ga đến mức tối đa.
Chử Vệ Hoa ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3516202/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.