Một lão già hỏi nhân viên ga tàu. Nhân viên kiên nhẫn giải thích: “Vì tình huống khẩn cấp nên phải chờ thêm mười tiếng đồng hồ thì tàu lửa mới có thể vận hành trở lại, mong quý khách hãy
kiên nhân chờ đợi.”
Lý Trạch Vũ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, khóe miệng âm thầm nở một nụ cười lạnh lùng.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn phải chờ thêm mười tiếng mới có thể rời khỏi đây.
“Tất cả mọi người ngồi yên tại chỗ và lấy chứng minh thư ra!” Ngay vào lúc này, một nhóm binh lính vác súng chạy vào ga tàu.
Lý Trạch Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì xuyên qua dòng người, lén lút đi vào phòng vệ sinh, sau đó mở cửa sổ thông gió trèo ra ngoài.
Mười mấy phút sau.
Khi Lý Trạch Vũ xuất hiện lần nữa, hắn đã đi đến một con phố nhộn nhịp, thuận tiện tìm một quán hamburger giải quyết một bữa.
“Đất trời mênh mông là tình yêu của ta...”
Tiếng nhạc chuông vui tai vang lên.
Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra nhìn, là Diệp Khuynh Thành gọi đến. “Anh... Anh không sao chứ?”
Cuộc gọi đã kết nối, giọng nói quan tâm kèm theo vẻ lo lắng của Diệp Khuynh Thành truyền tới.
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ thoải mái cười nói: “Tôi rất ổn mà, không cần lo cho tôi.” “Có phải anh vẫn còn ở nước Anh không?” “Đúng vậy.”
“Tôi có vài căn nhà bên đó, nếu anh không có chỗ nào đi thì có thể dừng chân ở chỗ của tôi trước.”
Từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3516196/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.