Sau khi nghe xong, trong nháy mắt đạo nhân Vô Trần lộ ra vẻ hoảng sợ: “Con năm chắc?”
Lý Trạch Vũ cười ha ha: “Con đã quen dự đoán phán đoán của người khác, chắc hẳn sẽ không suy đoán sai.”
Ba người hòa thượng Nhất Trinh tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng không lay chuyển được Lý Trạch Vũ, chỉ có thể kiên trì bỏ đi suy nghĩ đi cùng tới Quy Khư.
Hoàng Thành, Long Tổ.
Long Thanh Phong thảnh thơi nhấm nháp rượu ngon, nhìn bầu trời đêm, bỗng nhiên ông ta nhớ tới cảnh lần trước Lý Trạch Vũ dẫn ông ta đi uống rượu hoa.
Đúng lúc này.
“Sư phụ, sư phụ...” Long Thiên Quân vô cùng lo lắng vọt vào.
Long Thanh Phong nghiêm mặt, bất mãn nói: “Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì? Con như vậy sau này sao ta yên tâm giao Long Tổ cho con hả?”
Long Thiên Quân trầm giọng nói: “Sư phụ, có chuyện lớn xảy ra.”
“Cho dù chuyện lớn bằng trời cũng phải giữ bình tĩnh, lẽ nào trước kia vi sư chưa từng dạy con?” Long Thanh Phong càng bất mãn.
Long Thiên Quân không thèm giải thích mà buột miệng: “Có một nhóm tộc Bất Tử bí mật tiến vào nước Hạ chúng ta.”
“Cái gì?” Nghe tin tức này, Long Thanh Phong gần như ngồi thẳng người, khiếp sợ hỏi: “Sao những quái vật kia lại tới chỗ chúng ta?”
Long Thiên Quân không nhịn được trợn mắt.
Một khắc trước còn dạy mình trời sập xuống cũng phải giữ bình tĩnh, kết quả bản thân lại là đức hạnh này?
“Nhóc con mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3513792/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.