Văn phu nhân còn chưa kịp dứt lời, Hase Taro đã cút máy. “Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi...”
Giây tiếp theo, điện thoại trên người Lý Trạch Vũ đổ chuông.
Nhìn thấy tên liên lạc hiện trên màn hình, Lý Trạch Vũ ấn nút nghe và nút loa ngoài.
“Quân đế, vừa nãy Văn phu nhân ở đảo Nguyệt Lượng vừa gọi cho tôi.” Giọng Hase Taro vang lên.
Trong chốc lát, sắc mặt Văn phu nhân thay đổi hoàn toàn.
Tại sao Hase Taro lại gọi điện thoại cho Lý Trạch Vũ? Chẳng lẽ Nhật Bản tỏ thái độ như vậy là vì người này ư?
Lý Trạch Vũ cười nói: “m, tôi biết rồi, sau đó thì sao?”
“Tôi đuổi bà ta cút đi.” Hase Taro thề son sắt: “Nhật Bản tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của nước Hạ, mong ngài yên tâm.”
“Tốt lắm.” Lý Trạch Vũ hài lòng cúp máy, sau đó liếc nhìn đám người Văn phu nhân.
Khi thấy nụ cười khẩy châm biếm của Lý Trạch Vũ, đám người Văn phu nhân đã chắc chắn. Mỹ và Nhật Bản thay đổi thái độ là vì người này!
Trời ơi!
Rốt cuộc Quân đế có năng lực gì mà có thể khiến người đứng đầu hai quốc gia như hai con cá sấu khổng lồ phải kính trọng như vậy?
Văn phu nhân bắt đầu thấy sợ hãi.
Lý Trạch Vũ duỗi tay chỉ về phía Tô Đại Cẩu: “Ông là Tô Đại Cẩu đúng không?” “Đúng... Đúng vậy.” Tô Đại Cẩu nuốt nước miếng.
“Ông tới đây.” Lý Trạch Vũ vẫy tay.
“Hả?” Tô Đại Cẩu khẽ nhếch miệng, tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3491722/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.