Chương trước
Chương sau
Khách sạn lớn Phúc Mỹ chiếm vị trí then chốt trên đảo Nguyệt Lượng, tương đương với khách sạn Hoàng Thành.

Nếu có lãnh đạo của các quốc gia khác tới, họ thường sẽ thu xếp gặp gỡ, dùng chân, nghỉ ngơi ở nơi đây.

Văn phu nhân tổ chức tiệc tại một nơi thế này cũng đủ để biết bà ta nể mặt Lý Trạch Vũ thế nào.

Mỗi một món trong mười tám món ăn đều được chế biến bằng những nguyên liệu tươi ngon, cao cấp nhất được chọn lọc cẩn thận, sau đó được các đầu bếp hàng đầu nấu.

Lý Trạch Vũ cũng không khách sáo, ăn uống thoả thích hết mình.

“Quân đế, tôi kính cậu một ly.” Văn phu nhân giơ ly rượu vang đỏ lên.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn chai rượu vang đỏ, suy ngẫm vài giây rồi cười nói: “

Lý Trạch Vũ nhìn đỏ mắt bình rượu tử, nghiền ngẫm cười nói: “La Romanee-Conti, quả là rượu ngon, chẳng trách người ta nói lãnh đạo đảo Nguyệt

Lượng các người sa đoạ, mục nát.”

Ách...

Nụ cười trên mặt Văn phu nhân chợt biến mất tăm, cuối cùng bà ta cũng không nhịn nổi nữa, bùng nổ: “Quân đế, chúng tôi thật lòng muốn nói chuyện tử tế với cậu, cậu không cần phải nói câu nào là vung dao câu đó thế chứ?”

“Nói chuyện ư? Tôi và các người thì có gì để nói?”

Lý Trạch Vũ cười khẩy một tiếng, nói: “Cung Vô Địch đâu rồi? Giao Cung Vô Địch ra đây cho ông.”

Văn phu nhân nhìn thoáng qua Tiêu Mỹ Mỹ, bà ta cũng ngầm hiểu ý, đứng dậy nói: “Quân đế, cậu là khách quý của đảo Nguyệt Lượng chúng tôi và Cung đảo chủ

cũng vậy. Chúng tôi sẽ không làm chuyện khiến khách mình bị tổn hại.”

Nghe tới đây, Lý Trạch Vũ nhướng mày: “Nói vậy lúc trước các người phái sứ giả tới tìm tôi là để lừa gạt tôi?”

“Tuyệt đối không phải lừa gạt...” “Vậy mau gọi người ra đây!” Lý Trạch Vũ cắt ngang một cách khí phách.

Con ngươi Tiêu Mỹ Mỹ co rụt lại: “Quân đế, thật không dám giấu giếm gì cậu, Cung đảo chủ không còn ở đảo Nguyệt Lượng nữa rồi.”

“Các người coi tôi là đồ ngốc sao?”

Tất nhiên Lý Trạch Vũ biết Cung Vô Địch đã chạy thoát, nhưng chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc vài giây, Văn phu nhân lên tiếng: “Quân đế, chúng tôi không cần phải lừa cậu, Cung đảo chủ đã rời khỏi đảo Nguyệt Lượng thật rồi”

Lý Trạch Vũ cười khẩy: “Các người nói vậy là ý gì?”

“Vậy cậu muốn thế nào mới chịu tin tưởng chúng tôi?” Văn phu nhân nhíu mày.

Nói một cách thẳng thắn thì giờ bà ta không hề sợ hãi, dù sao thì Lý Trạch Vũ đang đứng trên địa bàn của bà ta. Chỉ là nếu mọi chuyện chưa đi vào ngõ cụt, bà ta không muốn lật mặt với đối phương.

“Các người có nói gì tôi cũng không tin.” Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: “Đêm nay tôi đã đích thân tới đây, một là giao Cung Vô Địch ra cho tôi, hai là giao món đồ tôi muốn, nếu không...”

Lý Trạch Vũ chưa dứt lời, nhưng sự uy hiếp thì không cần nói cũng biết.

Tiêu Mỹ Mỹ bỗng cất cao giọng, nói: “Nước Hạ biết chúng tôi nhận được sự ủng hộ từ Mỹ và Nhật Bản, cho nên cậu đừng hăm doạ chúng tôi.

Mặc dù thái độ của nước Mỹ và Nhật Bản đã thay đổi chóng mặt, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không nói chuyện này ra.

Treo đầu dê bán thịt chó! “Ha ha, ha ha ha...” Lý Trạch Vũ không nhịn được, cất tiếng cười to.

Tô Đại Cẩu cau mày nói với giọng bất mã cười?”

Cậu cười cái gì? Có gì buồn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.