"Thật không?"
Cung Nghê Thường nửa tin nửa ngờ, trong lòng hơi cảnh giác.
Lý Trạch Vũ gật đầu, nói: "Tôi và Brandy là anh em cắt máu ăn thề, quan hệ vô cùng tốt, tốt không nói nên lời, tốt tới mức giữa hai người chúng tôi không có bí mật. Ví dụ như hắn ta có để một thứ rất quan trọng ở chỗ cô Cung."
"Lý thiếu hiệp nói đùa, quan hệ giữa tôi với Brandy chỉ thoáng qua nhạt nhẽo như nước, sao hắn có thể đưa đồ quan trọng như vậy cho tôi được."
Cung Nghê Thường lắc đầu phủ nhận.
Nhưng chuyện Lý Trạch Vũ đã xác nhận thì sao có thể tin vào lời nói dối của cô ấy được chứ?
Hắn bật cười: "Không nói dối gì cô Cung, hôm nay tôi tới đây là để lấy thứ đó giúp người anh em của tôi."
"Lý thiếu hiệp, tôi thực sự không biết anh đang nói gì cả."
Cung Nghê Thường tiếp tục giả ngu.
Sắc mặt Lý Trạch Vũ tối sầm lại, nói: "Cô Cung, ý cô là không tin tôi?"
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Cung Vô Địch vội vàng vỗ về hai người: "Lý thiếu hiệp, Nghê Thường, có gì từ từ nói, chúng ta là người mình cả!”
"Ha ha..."
Lý Trạch Vũ chắp tay với Cung Vô Địch, sau đó nói: "Cung đảo chủ, có lẽ từ trước tới giờ tôi chưa từng coi hai người là người ngoài. Trước đó cô Cung để tôi xông vào Thiên Quan, tôi đã gác xuống chuyện quan trọng của mình để tới nơi
hẹn, nhưng mà..."
Vừa nói tới đây, hắn đột ngột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3483460/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.