Đám người của gia tộc Đệ Ngũ đã bị xử lý hết, chỉ có Đệ Ngũ Vũ với Thành Công bị bắt.
Dù cho sau khi Đệ Ngũ Vũ bỏ chạy, Đệ Ngũ Thành Công vẫn đặt hết hy vọng lên người anh cả, nghĩ người anh cả này của mình chắc chỉ chạy về triệu tập quân đội mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh Đệ Ngũ Vũ cũng không khá hơn mình là bao, trong lòng Đệ Ngũ Thành Gông bỗng chốc như tro tàn.
"Anh cả, sao anh cũng bị bắt vậy!" "Mày câm miệng cho tao!" Đệ Ngũ Vũ quát lớn.
Bị bắt, tâm trạng của lão ta vốn đã không tốt, giờ đây thằng em trai vô dụng này còn ở bên cạnh lải nhải khiến lão ta càng thêm bực bội.
Nhớ lại ngày xưa, sao cha mẹ không nên đặt tên cho nó là ngu dốt, mà lại đi đặt là 'Thành Công' chứ!
'Thành công chỗ nào? Quả thực là thất bại trong thất bại! Dẫn theo chỉ cho xui xẻo! "Kẽo kẹt."
Cửa phòng chứa đồ bị mở ra, Lý Trạch Vũ cầm trong tay một con dao chuyên dùng để róc xương.
Sắc mặt của hai anh em Đệ Ngũ Vũ đột nhiên thay đổi. "Cậu... cậu muốn làm gì?" Đệ Ngũ Thành Công run rẩy hỏi.
Giữa đêm khuya, nhìn thấy một người đàn ông cầm theo dao nhỏ xuất hiện trước mặt, lại không thể cử động, ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Đừng lo lắng, tôi biết hai người đã đói bụng, nên đến đây để cho hai người ăn một bữa thịnh soạn."
Lý Trạch Vũ nở nụ cười hiền hậu và vô hại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3481351/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.