Món nợ này chỉ có thể giữ lại để ngày sau tính.
Hắn đưa mắt nhìn theo đám người chạy vào cùng một lối ra, khóe miệng Lý Trạch Vũ nở một nụ cười lạnh.
Đúng lúc này, lại một bóng người khác lại chặn đường đi của mấy người họ.
"Các ông không chạy thoát đâu, hì hì..."
Chỉ thấy Lang Vương cầm một khẩu súng lớn, nhắm vào đám người kia rồi bóp cò.
"Tạch tạch tạch..."
"Pháp Khắc!"
"Tạ Đặc..."
Trong bảy người có bốn người đều bị trúng đạn, ông cụ cầm đầu vì lúc trước đã bị thương nên hành động cũng chậm hơn một nhịp, do đó ông ta bị bắn thành cái sàng luôn rồi.
Gòn lại nét mặt ba gã Thập Tự Ky Sĩ đều lộ vẻ hoảng sợ.
Phía trước có súng lớn chờ bọn họ, phía sau lại có Lý Trạch Vũ thực lực cường đại đang tới gần.
"Chấm hết rồi." Trong đầu ba người có cùng một suy nghĩ.
"Quân Đế, cậu không thể gϊếŧ chúng tôi, nếu như gϊếŧ chúng tôi cậu sẽ đối nghịch với cả Thánh Đình đó!"
"Đúng vậy, chúng tôi có hơn mười tỷ tín đồ trên toàn thế giới, tốt nhất là cậu nên để chúng tôi đi!"
"Nếu như cậu dám gϊếŧ chúng tôi, Thánh hoàng sế không bỏ qua cho cậu..." Ba người không hổ là một đội, họ vô cùng ăn ý lôi bối cảnh của mình ra.
Giờ phút này, bọn họ giống như đã quên người ta đã gϊếŧ chết bảy người bạn kia của họ, và hoàn toàn không quan tâm đến việc gϊếŧ thêm ba người họ.
"Mấy người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3477664/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.