Cùng lúc đó.
Trong một trang viên tư nhân ở Gogazhi.
Julia tung tăng bơi lội trong bế bơi, vóc dáng đầy đặn, đường cong gần như hoàn mỹ, dường như không có chút tỳ vết nào trên cơ thể, e rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không khỏi trở nên điên cuồng vì cô ta.
Sau hai vòng bơi, cô ta ngoi đầu khỏi làn nước, chợt phát hiện một người phụ nữ đang ngồi tựa vào ghế dựa bên bế bơi.
Không có chút động tĩnh nào, như thể người phụ nữ này thình lình xuất hiện vậy.
“Là cô, Ngân Hồ!”
Rõ ràng là Julia biết kẻ vừa tới kia.
Ngân Hồ vắt chéo cặp đùi thon dài, cười nhạt: “Cô có hứng thật đấy, quá nửa đêm vẫn còn bơi lội ở đây.”
“Quân Đế cho cô tới đây à?”
Julia nhíu mày, cười lạnh: “Tại sao anh ấy lại không tự mình đến đây? Là vì không dám gặp tôi hả!”
“Cạch!”
Một khấu súng hiện ra trên tay Ngân Hồ, họng súng nhắm thẳng vào Julia, cô nói với giọng châm chọc: “Đi lên nói chuyện với tôi.”
Thấy cảnh này, Julia hoàn toàn không sợ hãi chút nào, nghênh ngang nói: “Nơi này là địa bàn của tôi, gϊếŧ tôi, cô cho rằng cô có thế thoát thân sao?”
“Ngực của cô rất lớn, thảo nào đầu óc lại đần độn như vậy.”
Ngân Hồ lắc đầu, mỉa mai: “Tôi có thế lặng lẽ vào đây mà không gây ra động tĩnh gì, cô cảm thấy đám người “vệ sĩtửthị” kia còn sống nối không?”
Julia tỏ rõ vẻ khϊếp sợ.
Chán các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3470726/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.