Quá trình này thoạt nhìn khá chậm nhưng thật ra chỉ tốn khoảng mười phút.
Độc cóc băng dễ giải như vậy sao?
Nam Cung Thạc hơi khó tin, dù sao thì lúc trước mấy kẻ vô dụng ở Dược Vương Cốc đều nói loại độc này không thể giải được.
Lý Trạch Vũ bất ngờ lên giọng: "Ông nghi ngờ y thuật của bổn thiếu gia?"
"Không có, sao tôi dám nghi ngờ chứ!"
Nói thì nói vậy, nhưng Nam Cung Thạc vẫn kiểm tra lại cơ thể, ông ta phát hiện làn da của mình trắng hơn lúc nấy vài phần.
Bởi vì độc tố trong cơ thể đã bị loại bỏ. Cuối cùng ông ta cũng tin độc cóc băng trong cơ thể mình đã biến mất.
Lý Trạch Vũ nghiêm nghị nói: "Độc trong người ông đã giải, bây giờ bổn thiếu gia sẽ trả lại tự do cho ông."
Tự do?
Nam Cung Thạc ngạc nhiên, giây tiếp theo ông ta lại lắc đầu và nói: "Lý thiếu, tôi muốn mãi mãi đi theo ngài."
"Hả?”
Lý Trạch Vũ nhướng mày, ngạc nhiên nói: "Ông không muốn được tự do sao?" "Lý thiếu, tôi cảm thấy đi theo bên cạnh ngài càng tự do hơn."
Đây là lời thật lòng của Nam Cung Thạc.
'Thẳng thắn mà nói, trước đây ông ta đi theo Lý Trạch Vũ là vì bị độc cóc băng khống chế.
Nhưng sau khi chung đυ.ng một khoảng thời gian, ông ta lại cảm thấy cuộc sống trước đây của mình chẳng khác nào con chó.
Khi đó, ông ta luôn chăm chỉ giúp Hướng Dương Thiên quản lý Vu giáo, ảo tưởng rằng bản thân sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3469531/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.