Lấy đạo của người trả cho người, đây là điều mà bình thường Lý Trạch Vũ thích làm nhất.
Trước đây Bruce dựa vào thân phận một trong ba Đại Tu La Vương, ngông cuồng không ai sánh bằng, từng tuyên bố muốn Lý Trạch Vũ quỳ xuống trước rồi hãy nói chuyện với ông ta.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Giờ đến lượt người ta bắt ông ta quỳ.
Quỳ hay không quỳ đây?
Trong lòng Bruce do dự không đưa ra được quyết định, cuối cùng vẫn là chọn không quỳ.
Đó là lòng kiêu hãnh cuối cùng của tướng quân năm sao.
"Quân Đế, tôi thừa nhận chứng cứ trong tay cậu đủ làm tôi thân bại danh liệt, nhưng mà... Trước khi việc đó xảy ra thì tôi có thể khiến cho cậu biến mất khỏi thế giới này."
"Tôi tin cậu là người thông minh, sẽ không chọn cách cá chết lưới rách."
"Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể đàm phán với nhau, nhưng mà đã là đàm phán thì địa vị là ngang nhau!”
Lời Bruce nói rất rành mạch, câu nào cũng có lý, chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ thuận theo đường lui mà ông ta để lại.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại lắc đầu từ chối.
Lựa chọn như vậy cũng không thể coi hắn không bình thường, ngược lại, hắn cho rằng bản thân chẳng có gì phải e ngại Bruce.
"Bruce, ông cũng không phải ngày đầu biết tôi."
Lý Trạch Vũ hời hợt nói: "Ban đầu tôi một thân một mình xâm nhập vào nhà trắng uy hϊếp cả đám nhân vật lớn các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3463411/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.