Chương trước
Chương sau
“Lang Vương, chỉ cần ông nói tung tích của Quân Đế ra, nể mặt nước Pháp, nói không chừng tôi có thể từ bi tha cho ông một mạng.”

Bruce vênh váo tự đắc ra lệnh. Lang Vương thản nhiên nói: “Bây giờ tôi không liên lạc được với Quân Đế”

Nghe vậy, Bruce đen mặt: “Xem ra ông không định phối hợp, thật sự cho rằng tôi không dám làm thịt ông?”

“Ông đây không nói láo, bây giờ thật sự không liên lạc được với Quân Đế”

Lang Vương ra vẻ bình tĩnh chỉ về phía Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong: “Hai †ên này rất quan trọng với Quân Đế, ông trước tiên đừng gϊếŧ bọn họ, có thể dùng họ để ép Quân Đế xuất hiện.”

Bruce nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ông không gạt tôi?”

“Tôi lừa ông có ích lợi gì?” Lang Vương hỏi ngược lại.

Nghe vậy, Bruce từ chối cho ý kiến gật đầu: “Cho ông cũng không có lá gan lừa bản tướng quân.”
Dứt lời vung tay lên: “Khống chế tất cả mọi người trong lâu đài cổ lại, trước khi Quân Đế chưa xuất hiện thì không thả tên nào đi.”

“Tướng quân, chúng tôi vô tội, thả chúng tôi đi đi.” “Tướng quân, chuyện này không liên quan chúng tôi.” Một đám phụ nữ oanh yến lần lượt mở miệng cầu xin tha thứ.

Nhưng mà Bruce vốn không để ý, ông ta quay người dẫn Ác Tu La và Dạ Tu La đi ra ngoài lâu đài cổ.

Cùng lúc đó.

Đại hộ pháp đã đánh với Huyết Tu La hơn mười chiêu, hai người cũng không dùng hết sức, đều đang thử thăm dò độ nông sâu của đối phương.

“Âm ầm” Huyết Tu La đấm mạnh một phát, Nam Cung Thạc đánh ra một chưởng.

Hai nắm đấm va nhau, hai bên lùi lại phía sau sáu bảy bước. “Lợn da vàng, xem ra tôi khinh thường ông rồi.” Huyết Tu La nheo mắt lại.

Nam Cung Thạc nghe không hiểu tiếng chửi của đối phương, ánh mắt nhìn về phía Bruce và Dạ Tu La cùng Ác Tu La cùng đi ra.
Ông ta có thể cảm nhận được hai người này cùng đối thủ trước mặt mạnh như nhau.

Nếu ba người cùng bắt tay, đến lúc đó ông ta muốn thoát thân cũng khó. Kết quả là...

“Lão quỷ, ông nhìn cho kỹ, già đây sắp xài chiêu mạnh nhất.” Nam Cung Thạc cất bước tiến lên, bày ra động tác ra chiêu.

Bruce lập tức phiên dịch lời này lại.

Dạ Tu La mở miệng nhắc nhở: “Chiêu mạnh nhất của lợn da vàng này chắc chắn là bản lĩnh cuối cùng, lão tam ông không thể khinh thường.”

“Hiểu rồi.” Huyết Tu La nín thở tập trung.

“Hây.” Đại hộ pháp quát lớn một tiếng.

Trong chốc lát, một cơn gió lớn bỗng dấy lên.

Chỉ dựa vào phần khí thế này Huyết Tu La lập tức chắc chắn chiêu này của đối phương rất mạnh, thế nên gã ta không dám giữ lại tí gì, chuẩn bị phòng ngự thật tốt.

Một khắc sau...
“Nhận lấy Như Lai Thần Chưởng của lão phu đây.” Vừa nói xong, chỉ thấy Nam Cung Thạc giẫm chân một cái, cả người bay lên trời.

Huyết Tu La như gặp đại địch, chuẩn bị dùng hết sức lực toàn thân đón đỡ một chưởng này của đối phương.

Nhưng một khác sau người ở đây đều trợn tròn mắt.

“Vù!" Chỉ thấy sau khi Nam Cung Thạc bay lên trời thì bỗng nhiên đởi hướng, mượn nhờ một cái cây mà leo ra ngoài tường.

Xảy ra chuyện gì? Sao tên kia chạy rồi?

Một lát sau, Bruce phản ứng lại đầu tiên: “Chúng ta trúng kế rồi, tên kia muốn trốn.”

“Fuckl” Lúc này Huyết Tu La mới nhận ra mình bị đùa giỡn, lập tức mượn lực nhảy qua tường, nhưng lúc này nào còn có thể nhìn thấy cái bóng của đại hộ pháp nữa.

Cùng lúc đó.

Đại hộ pháp đã bay lượn được vài dặm cản lại một chiếc xe thể thao chạy. ngang qua trên đường.

Nam Cung Thạc ôm quyền nói: “Cô gái, già đây đang bị người ta đuổi gϊếŧ, muồn đi nhờ xe của cô.”

Angela cầm tay lái, đôi mắt xinh đẹp híp lại.

“Tôi nhớ hình như ông là người của Quân Đế, ai to gan dám truy sát ông như vậy.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.