“Lang Vương, chỉ cần ông nói tung tích của Quân Đế ra, nể mặt nước Pháp, nói không chừng tôi có thể từ bi tha cho ông một mạng.”
Bruce vênh váo tự đắc ra lệnh. Lang Vương thản nhiên nói: “Bây giờ tôi không liên lạc được với Quân Đế”
Nghe vậy, Bruce đen mặt: “Xem ra ông không định phối hợp, thật sự cho rằng tôi không dám làm thịt ông?”
“Ông đây không nói láo, bây giờ thật sự không liên lạc được với Quân Đế”
Lang Vương ra vẻ bình tĩnh chỉ về phía Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong: “Hai †ên này rất quan trọng với Quân Đế, ông trước tiên đừng gϊếŧ bọn họ, có thể dùng họ để ép Quân Đế xuất hiện.”
Bruce nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ông không gạt tôi?”
“Tôi lừa ông có ích lợi gì?” Lang Vương hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Bruce từ chối cho ý kiến gật đầu: “Cho ông cũng không có lá gan lừa bản tướng quân.”
Dứt lời vung tay lên: “Khống chế tất cả mọi người trong lâu đài cổ lại, trước khi Quân Đế chưa xuất hiện thì không thả tên nào đi.”
“Tướng quân, chúng tôi vô tội, thả chúng tôi đi đi.” “Tướng quân, chuyện này không liên quan chúng tôi.” Một đám phụ nữ oanh yến lần lượt mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng mà Bruce vốn không để ý, ông ta quay người dẫn Ác Tu La và Dạ Tu La đi ra ngoài lâu đài cổ.
Cùng lúc đó.
Đại hộ pháp đã đánh với Huyết Tu La hơn mười chiêu, hai người cũng không dùng hết sức, đều đang thử thăm dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3462859/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.