Nhưng mà đúng lúc này, phản ứng bản năng của thân thể khiến hắn ngửi được một mùi nguy hiểm.
“Đúng là đi mòn sắt không tìm thấy, gặp được chẳng tốn tí công phu nào.” Một giọng nói rét lạnh vang lên.
Diệp Khuynh Thành nhìn lại theo tiếng nói, phát hiện người nói chuyện chính là ông cụ lúc trước trên máy bay trách móc cô đừng nói chuyện lớn tiếng.
Rất rõ ràng, cô đã phát hiện được sự thù địch nồng đậm trên người ông cụ.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày: “Cụ ông, vừa nấy tôi đã xin lỗi ngài rồi, lẽ nào. ngài còn chưa nguôi giận?”
Ông cụ không thèm nhìn cô, ánh mắt khóa chặt Lý Trạch Vũ. “Người của gia tộc thứ năm?” Lý Trạch Vũ không xác định hỏi thăm.
“Ánh mắt không tệ.” Ông cụ cười lạnh nói: “Tự giới thiệu trước, già đây Đệ Ngũ Thành Gông, chính là ông hai của Đệ Ngũ Nhân Kiệt và Đệ Ngũ Tuấn Kiệt.
Lý Trạch Vũ vỗ vai của Diệp Khuynh Thành nói: “Cô lên xe chờ tôi trước.”
Diệp Khuynh Thành dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu: “Anh cẩn thận “Không sao, không cần lo lắng.” Lý Trạch Vũ an ủi.
“Không sao?” Đệ Ngũ Thành Công vênh váo nói: “Người trẻ tuổi, cậu cảm thấy lão phụ tự mình tới đây, cậu còn có thể bình yên vô sự à?”
“Má, tôi phát hiện người tới từ cảnh nội Quy Khư các ông đều có một loại cảm giác ưu việt? Có phải cảm thấy người của Thế Tục Giới trong mắt các người chỉ là một bầy kiến hôi không?”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ khinh thường: “Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3461831/chuong-805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.