Thời gian nghỉ ngơi của người tộc Bất Tử và loài người hoàn toàn trái ngược nhau, ban ngày khi loài người đi làm, thì là thời gian ngủ của người Tộc Bất Tử.
Bên trong phòng tổng thống lộng lẫy tại khách sạn Nice, màn cửa che chắn kín mít cả cửa sổ, một tia nắng cũng không thể chiếu rọi vào trong.
Angela nằm trên giường không có chút cảm giác buồn ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô ấy lại xuất hiện bóng hình cái tên khốn đó.
"Đing đĩng, đing đong!" Tiếng chuông cửa êm tai vang lên. Angela lập tức cau mày.
Lúc này Lucy và Kelly đều đang ngủ,mà cô ấy cũng đã dặn dò nhân viên khách sạn không được tới quấy rầy cô ấy.
Người bên ngoài có thể là ai?
Angela hiếu kỳ đi đến trước cửa, cô ấy trước tiên thông quá mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Hả?
Mắt mèo bị che lại!
Angela ngay lập tức cảnh giác, hỏi: "Là ai?"
"Đing đing, đing đong!"
Người ngoài cửa không nói lời nào,lại lần nữa nhấn chuông cửa. "Xoảng!"
Angela mở cửa ra.
Cô ấy phải coi thử là thăng khốn nào dám cả gan quấy rầy mình, còn về an toàn thì cô ấy một chút cũng không lo lắng.
Ai dám làm hại cô ấy, vậy thì phải hứng chịu cơn giận toàn tộc Bất Tử! "Là anh!" Nhìn rõ khuôn mặt người đến, vẻ mặt Angela tràn đầy khó tin.
Tiếp theo tâm trạng cô ấy từ phẫn nộ biến thành mừng rỡ, sau cùng lại thành phẫn nộ.
"Không ngờ người đến là ông đây chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3459652/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.