Chương trước
Chương sau
Hắn thừa nhận những người trong miệng U Linh nếu bắt tay nhau thì sẽ là một đội hình không tệ, nhưng cũng chỉ khiến hắn hơi cọng trọng mấy phần thôi.

Huống chỉ...

“U Linh, vừa nấy ông mới nói mấy người, sao mới chỉ có ba người các ông, những người khác đâu?” Lý Trạch Vũ ra vẻ không hiểu hỏi.

Nghe vậy, U Linh quay đầu nhìn, cũng không nhìn thấy bóng dáng đám người Lang Vương, ông ta không khỏi nhíu mày.

Ibu có vẻ hơi bất mãn: “Lang Vương bọn họ đang làm cái quái gì vậy, sao vẫn chưa xuất hiện?”

“Lang Vương đến rồi...” Milro vừa nói xong, chỉ thấy hình bóng vạm vỡ của Lang Vương khá dễ thấy dũng cảm xuyên qua đám đông đi tới bên cạnh mấy người U Linh.

“Lang Vương, mấy người Maipi bọn họ đâu?” Lông mày nhíu lại của U Linh cũng không giãn ra.

“Mẹ nó!” Lang Vương tức giận mắng rồi nói tiếp: “Mấy tên kia đều là hạng người ham sống sợ chết, mắt thấy người U Linh điện các ông liên tục bị đánh cho tháo chạy thì đã lâm trận bỏ chạy rồi.”
Cái gì? Nghe tin tức này trên mặt U Linh lập tức xuất hiện vẻ giận dữ.

Phải biết mấy người Maipi bọn họ đều nhận tiền của ông ta, bây giờ vậy mà chạy rồi?

Ngay cả tiền của U Linh đại đế ông ta cũng dám hack, không muốn sống nữa sao?

“Haizz, thế giới ngầm còn phải xem Tứ Đế, Bát Vương, Thập Nhị Tướng chính là một trò cười.” Milro không nhịn được mỉa mai.

Lang Vương khoát tay áo nói: “Đừng để ý tới những kẻ ngốc kia, không có mấy người bọn họ chúng ta vẫn có thể bắt được Quân Đế”

“Không sai." U Linh vô cùng ngang ngược.

Ông ta cảm thấy mình bắt tay với Lang Vương cũng đủ ăn Quân Đế, huống chỉ còn có hai người Milro và lbu này giúp đỡ.

“Quân Đế, hôm nay sẽ để cậu mở mang kiến thức tí, thực lực người đầu tiên xưng đế ở thế giới ngầm như tôi mạnh bao nhiêu.”
“Trong lúc nói chuyện, U Linh cởϊ áσ choàng, trên người tỏa ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.”

Lý Trạch Vũ khinh thường nói: “Tôi cảm thấy ông sẽ khiến tôi thất vọng.”

“Thất vọng? Không tồn tại!” U Linh vừa nói xong, chân phải của Lý Trạch Vũ đã ra sức, đập mạnh xuống đất, dẫn đầu phát động tấn công.

“Đến đúng lúc lắm.” U Linh cũng nhờ vậy nhảy vọt lên.

Tốc độ của hai người vô cùng nhanh, sức mạnh va chạm phát ra cũng vô cùng lớn mạnh.

“Đi chết đi.” Vẻ mặt U Linh cuồng loạn, phát huy sức mạnh toàn thân đến cực hạn.

“Rác rưởi!” Lý Trạch Vũ đánh một quyền ra.

Cảm nhận được một quyền hung mãnh đánh tới, U Linh cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng.

Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, không bắn không được, ông ta cũng chỉ có thể kiên trì vung nắm đấm ra, dùng tấn công thay phòng thủ.
Nắm đấm của U Linh thất bại. “Má nói”

“Quân Đế, mày hèn hạ, lại dám đánh lén bọn tao...” Milro và lbu đều thay đổi sắc mặt.

Vốn cho rằng mục tiêu của Quân Đế sẽ là U Linh, nhưng không ngờ trong chớp mắt đã thay đổi đối tượng tấn công, hắn lao về phía hai người bọn họ.

Dưới tình thế cấp bách Milro và Ibu vốn không kịp đề phòng, chỉ có thể vung tay đón đỡ.

“Rầm!”

“Răng rắc!” Hai cánh tay Ibu đang tiến lại gần bị một quyền này đánh gãy, cả người bay ngược ra ngoài mười mấy mét.

Nhưng mà Lý Trạch Vũ vẫn chưa dừng lại, nắm đấm bánh bao lần nữa đánh về phía Milro.

“Âm.”

“AI” Phần bụng Milro trúng một quyền này, cả người lộn mấy vòng rồi nặng nề ngã xuống đất.

Hai người một khắc trước còn hăng hái, giờ phút này giống như hai con chó đớp cứt, tên này còn thảm hơn tên kia.

*A.." Ngay sau đó, tiếng kêu rên của U Linh vang lên. Xảy ra chuyện gì? Mặc dù Milro và Ibu bị thương không nhẹ, nhưng còn chưa đủ lấy mạng.

Tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào kia của U Linh truyền vào trong tai bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.