Nước Hy Lạp, Vệ Thành.
Sở dĩ U Linh dọn chiến trường đến đây là bởi vì ông ta đang chế tạo một căn cứ số 0 ở đây.
Cả căn cứ đều áp dụng vật liệu xây dựng quân dụng tiên tiến nhất toàn cậu, thậm chí có thể đề phòng chấn động của vũ khí hạt nhân.
Đừng nói Quân Đế dẫn đầu quân U Minh, cho dù mấy nước lớn toàn cầu muốn đánh vào nơi này cũng không dễ dàng như vậy.
“Ha ha ha, ông nói xem Quân Đế có phải bị bản đế chọc tức rồi không?”
U Linh xem mấy lần tin tức Quân Đế đăng trên darkweb, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Một người đàn ông da trắng với mái tóc dài màu trắng cười gian nói: “Bị chọc tức không phải bình thường à? Đổi thành tôi là Quân Đế, ông cũng khıêυ khí©h như thế, nếu tôi không ứng chiến, còn không bằng tìm một lỗ để chui vào.”
“Ibu nói không sai.”
Thêm một người đàn ông rau quai nón nhếch miệng cười nói: “Nếu không ứng chiến, sau này Quân Đế còn mặt mũi nào lăn lộn ở thế giới ngầm?”
“Ha ha ha...”
Trong phòng vang lên một tràng tiếng cười lớn.
Mọi người ở đây trừ U Linh và Lang Vương ra, còn có lbu và Milro trong bát vương và đám người Bethlen, Ancita, Maipi, Durham trong Thập Nhị Tướng.
Quan hệ những người này bình thường với U Linh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi.
Sở dĩ bọn họ bằng lòng ra tay đối phó Quân Đế, vẫn là vì U Linh ra giá tiền rất lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3451423/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.