Nụ cười trên mặt Gurio nhất thời tắt ngúm, hắn ta đột nhiên cất cao giọng: “Quân Đế, cậu có ý gì đây?”
“Tôi không thích ngửa đầu lên nhìn người khác.”
Không đợi các Thánh ky sĩ khác chạy lại bao vây, Lý Trạch Vũ sải bước thật dài leo cầu thang, trực tiếp tới trước mặt Gurio.
Lần này hắn lại trở thành người nhìn từ trên cao xuống.
“Âm ầm ầm
Mười mấy Thánh ky sĩ sắp sửa xông lên.
Gurio xua tay nói: “Không cần quá căng thẳng, tất cả lui ra đi.”
Các Thánh Ky sĩ không dám khước từ, chậm rãi lui xuống.
“Nếu người khác đứng trước mặt ta, ta hoàn toàn không cần lo lắng chút nào, bởi vì nơi này là cung Thánh hoàng, đối pương không dám động thủ với ta ở đây!
Song, ngay sau đó Gurio lại tự cười mỉa mai: “Nhưng Quân Đế cậu là ngoại lệ.
Những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng, dẫu sao người ngoài kia đều kháo nhau rằng Quân Đế là một gã điên.
Tiêu diệt chiến đội Loicester của nước Anh, thậm chí còn gϊếŧ hết hàng nghìn binh sĩ của người ta... Trên thế giới này chỉ có kẻ điên mới dám làm ra hành động khủng khϊếp như thết”
“Thật sao?”
Lý Trạch Vũ cười ha hả, lạnh lùng nói: “Có thể doạ sợ Thánh hoàng, không biết có được tính là niềm vinh hạnh của tôi hay không!”
“Ha ha~~~" Gurio cười đầy thâm ý: “Nhưng tôi tin là cậu sẽ không làm hại tôi.” Bụp!
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, bình tĩnh đáp: “Tôi đã tới, chắc ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3447945/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.