Chương trước
Chương sau
“Lúc ấy bên cạnh Đại Đầu Viên có bốn cao thủ hàng đầu, tên gọi Phong, Vũ, Lôi, Điện.”

“Bốn người này tập được võ công sở trường của trăm nhà, một thân công lực kinh thiên địa khϊếp quỷ thần, ngày thường bảo vệ Đại Đầu Viên an toàn, khi cần thiết cũng diệt trừ cái đinh trong mắt cho Đại Đầu Viên, sát hại không ít trung lương...”

Trước đó cũng không ai biết lai lịch của Phong Vũ Lôi Điện, trong giang hồ không hề có tin tức liên quan tới họ, giống như đột nhiên xuất hiện trên đời.

Sau đó Đại Đầu Viên xưng đế không lâu thì bệnh chết, thế lực dưới trướng đó rất nhanh chia năm xẻ bảy.

Trong những năm đó, Phong, Vũ, Lôi, Điện gϊếŧ hại không ít trung lương, Đại Đầu Viên vừa chết đã có nhiều hào kiệt võ lâm tìm bốn người này thanh toán nợ cũ.

Mặc dù thực lực bốn người Phong Vũ Lôi Điện cao cường, nhưng nhân số võ lâm hào kiệt đông đảo.
Cuối cùng toàn bộ bốn người này đầu một nơi thân một nẻo. Vốn cho rằng chuyện này đã qua một quãng thời gian, nhưng sau khi bốn người Phong Vũ Lôi Điện bay đầu, những hào kiệt vây công bốn người kia tử

vong từng người một, mà tình trạng chết cũng rất khủng bố.

“Con cũng biết những hào kiệt kia chết thế nào rồi?” Hòa thượng Nhất Trịnh nói vòng vo.

Lý Trạch Vũ lắc đầu: “Con cũng không có ở hiện trường, quỷ mới biết những người kia chết thế nào.”

“Khí kình vùng đan điền của những hào kiệt kia bị người ta hút sạch, đang sống bỗng nhiên suy yếu mà chết.”

Trong lòng Hòa thượng Nhất Trình còn rất sợ hãi. Đối với người luyện võ thì khí kình đan điền giống như máu tươi trong cơ thể. Phương pháp gϊếŧ người này rất tàn nhẫn!

“Sư phụ Nhất Trinh, chúng ta đừng vòng vo nữa, nói điểm chính đi.” Lý Trạch Vũ càng cảm thấy hứng thú.
Hòa thượng Nhất Trinh khẽ gật đầu, tiếp tục kể.

Trong giang hồ liên tiếp chết hơn mười vị hào kiệt, hơn nữa những hào kiệt kia có điểm giống nhau, đều từng tham gia chém gϊếŧ bốn người Phong Vũ Lôi Điện.

Các môn phái đều nhận thức được tình hình nghiêm trọng, có thể xác định hung thủ có liên quan tới bốn người Phong Vũ Lôi Điện, thế nên bắt tay muốn bắt được hung thủ và diệt trừ.

Nhưng ai cũng không ngờ lúc này hung thủ đã chủ động hiện thân. Người kia tự xưng Độc Cô Thiên Thu, chính là sư phụ của bốn người Phong

Vũ Lôi Điện, tuyên bố hễ là người tham gia gϊếŧ hại đồ đệ ông ta, ông ta đều sẽ không bỏ qua cho ai.

Sau này trên giang hồ có người tra ra người này là người của Tây Vực tà đạo, am hiểu một loại tà công tên “thay mận đổi đào”.

Hòa thượng Nhất Trinh nghiêm túc giới thiệu: “Môn tà công này có thể hấp thu khí kình đan điền của những người luyện võ khác để mình sử dụng, để cho bản thân càng mạnh mẽ hơn.”
“Chời má, còn có công phu đỉnh như thế.” Lý Trạch Vũ nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu nhớ tới hấp công đại pháp trong phim võ hiệp.

Quả nhiên rất nhiều thứ cũng không phải chỉ là tưởng tượng mà nó còn thực sự tồn tại trong đời thực.

“Tà công của Độc Cô Thiên Thu khiến mọi người sợ hãi, không ai dám chạm đến vảy ngược của ông ta. Tuy nhiên ma cao một thước đạo cao một trượng, lúc ấy trong giang hồ cũng may có một đại hào kiệt, tên là Tô Thắng Thiên.”

“Tô tiền bối vốn dĩ đã lánh đời nhiều năm, biết được ma đầu Tây Vực Độc Cô Thiên Thu này tới Trung Nguyên làm việc ác, ông ấy việc nghĩa chẳng từ nan mà lựa chọn rời núi!”

“Trận chiến năm đó vi sư may mắn tận mắt nhìn thấy, thật sự có thể là nói kinh thiên địa, khϊếp quỷ thần.”

Hòa thượng Nhất Trinh bùi ngùi mãi thôi: “Vi sư chính là được gợi ý nhờ trận chiến kia nên mới luyện thành được Tẩy Tủy Kinh của Thiền Lâm Tự ta.”

Lý Trạch Vũ lo lăng hỏi: “Sau đó thì sao, ai thắng ai thua?”

Hòa thượng Nhất Trinh giống như nhìn kẻ ngốc: “Con hỏi không phải là nhảm nhí à? Kết quả đương nhiên là Tô tiền bối cao hơn một bậc, gϊếŧ chết được. ma đầu Độc Cô kia.”

Lý Trạch Vũ nghĩ cũng đúng.

Nếu như Độc Cô Thiên Thu thắng, võ lâm Trung Nguyên chắc chắn đã bị †ắm máu.

Mấy vị sư phụ của mình có thể sống đến giờ không quả thật là ẩn số.

Hòa thượng Nhất Trinh thở dài nói: “Có điều trải qua trận chiến kia, nguyên khí Tô tiền bối trọng thương, không bao lâu cũng rời khỏi cõi đời.”

Lý Trạch Vũ thản nhiên nói: “Nói như vậy, hai người thật ra là đồng quy vu tận “Con cũng có thể cho là như vậy.” Hòa thượng Nhất Trinh chuyển đề tài: “Biết vì sao vi sư nói cho con những điều này không?”

Vẻ mặt Lý Trạch Vũ thành thật: “Ngài tuyệt đối đừng nói với con rằng Triệu Như Mộng có liên quan tới Độc Cô Thiên Thu nhé.”

Nghĩ đến Triệu Như Mộng gần gũi hắn, mặc cho hắn đánh mắng thế nào cũng không từ bỏ, hắn lâp tức rất hoài nghi đối phương có phải muốn hút công lực của hắn hay không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.