“Dừng!” Triệu Như Mộng còn tính nói thêm gì đó lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời, hắn nghiêm mặt, rồi bỗng nhiên vươn tay kéo cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, rồi đẩy ấn xuống bàn làm việc.
“Anh... anh tính làm gì?” Triệu Như Mộng có hơi hoảng.
Lý Trạch Vũ nở nụ cười bỉ ổi: “Nếu cô đã quyết tâm muốn gả cho tôi tới vậy, chỉ bằng chúng ta hãy làm những chuyện mà đêm động phòng chưa làm đi!”
“Xoạch!”
Vừa nói, hắn vừa nhanh tay cởi chiếc áo lông chồn màu đen của Triệu Như Mộng xuống.
“Đừng mà.” Mặt mày Triệu Như Mộng lập tức biến sắc, hốt hoảng đoạt áo khoác về, đồng thời lui về sau vài bước.
“Sao vậy?”
Nét cười trên mặt Lý Trạch Vũ càng thêm sâu đậm: “Chẳng phải cô luôn miệng bảo muốn làm vợ tôi còn gì, giờ hối hận rồi hả?”
“Em... Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Mẹ kiếp, bái đường luôn rồi, còn chuẩn bị gì nữa!” Lý Trạch Vũ quát: “Mau tự cởϊ qυầи áo mình ra, lăn qua đây lấy lòng ông xã coil”
Nghe vậy, Triệu Như Mộng càng thêm hoảng: “Đừng làm ở chỗ này được không? Anh có thể theo em về nhà ở Tái Bắc, hoặc là... về nhà anh cũng được.”
“Không, ông xã thích làm ở đây cơ, lát xuống xe làm thêm chập nữa, hoặc là kiếm ruộng ngô nào đó cũng được.” Lý Trạch Vũ mở rộng hai tay, bước từng bước chầm chậm tiến về phía Triệu Như Mộng. Cảnh tượng này trông chẳng khác nào một tên lưu manh đang đùa giỡn con gái nhà lành.
“Không!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3433393/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.