Chương trước
Chương sau
"Ầm!" Quyền và chưởng va chạm.

"Vèol"

Một bóng người tức khắc bay ngược ra xa mấy trượng như con diều đứt dây.

"Hự!" Hách Liên vô tình trợn trừng hai mắt.

Lão ta cho rằng thực lực của Triệu Như Mộng cùng lắm mới chỉ đến Tông. Sư cảnh, mãi đến khi giao đấu với nhau, lão ta mới phát hiện bản thân chẳng biết gì về đối phương cả.

Võ Thánh cảnh!

Nếu là bình thường, lão ta chỉ cần tiện tay đấm một phát là có thể đánh chết cường giả mạnh cỡ này rồi.

Vấn đề là hiện tại lão ta bị thương nặng, chưa khỏi hặn, thực lực suy giảm rất nhiều, Tông Sư cảnh có lẽ không làm gì được lão ta, nhưng cường giả Võ Thánh cảnh lại có thể gϊếŧ chết lão ta.

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Như Mộng khỏe mạnh như vâm đã dí theo Hách Liên vô tình sát nút. "Bốp bốp!" Cô ta nhanh tay điểm vài huyệt trên người Hách Liên vô tình, thế là lão ta không thể cử động được nữa.
"Có phải cô và Yêu Cơ đã quay lưng với bổn tọa từ lâu rồi không?" Hách Liên vô tình cau mày hỏi.

Triệu Như Mộng nở nụ cười quyến rũ, khinh bỉ nhìn lão ta: "Nếu ông lọt vào. tay mẹ tôi, nhất định bà ấy sẽ không kiềm nổi mà gϊếŧ chết ông, nhưng ông yên tâm đi, giờ tôi chưa có ý định gϊếŧ ông đâu."

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Trên mặt Hách Liên vô tình để lộ biểu cảm không cam lòng.

Triệu Như Mộng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng cười hỏi: "Thánh Vương à, không biết ông có từng nghe qua câu "Thay mận đổi đào' chưa?"

Thay mận đổi đào!

Vừa nghe vậy, con ngươi Hách Liên vô tình tức khắc co nhỏ, để lộ vẻ mặt sợ hãi tột độ.

xkx

Cùng lúc này, tại Hoàng Thành.

Lý Trạch Vũ chẳng thấy bưồn ngủ tẹo nào, thế là lập tức chuẩn bị lên đường tới Tái Bắc.

Nhưng hắn vừa khởi động trực thăng chưa bao lâu thì Cẩu Phú Quý bất ngờ gọi điện tới.
Bọn họ áp giải người của Vô Tình Thần cung về Hoàng Thành, nhưng giữa đường lại gặp phải mai phục, một nhóm người muốn tìm cách cứu viện người của Vô Tình Thần cung.

Thánh ky sĩ chết hơn một nghìn, trong số các hào kiệt như nhóm của đạo sĩ Vân Trung cũng có người bị thương, thậm chí là ngã xuống.

Lúc này, Lý Trạch Vũ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vụ việc, vội báo cáo lại cho Tô Cẩn Hoa.

Quân đội Hổ Khiếu vốn đóng quân trong biên giới Tái Bắc, dưới sự sắp xếp. của Tô Cẩn Hoa, Lý Định Quốc đã thân chinh suất lĩnh ba mươi nghìn binh lính từ quân đoàn Hổ Khiếu đến giúp một tay.

Lòng Lý Trạch Vũ nóng như lửa đốt, dứt khoát đẩy tốc độ của trực thăng lên mức cao nhất.

Cuộc gọi vừa kết thúc chưa được bao lâu thì điện thoại của Yêu Cơ lại đổ chuông.
"Như Mộng không sao hết, ban nấy nó vừa gọi điện cho tôi, bảo là đi được nửa đường thì xe bị hư, điện thoại lại không có tín hiệu, cũng may là gặp được. mấy người khách du lịch đi ngang qua..."

Khi biết tin Triệu Như Mộng bình an vô sự, Lý Trạch Vũ không kiềm được mà lén thở phào nhẹ nhõm.

'Tâm hai tiếng sau...

Lúc hắn gặp lại nhóm Cẩu Phú Quý, quân đoàn Hổ Khiếu vẫn chưa tới.

Bấy giờ, trên người các hào kiệt như đạo sĩ Vân Trung hay Ngọc Phượng Hoàng trải đây vết thương lớn nhỏ, bên phía thánh ky sĩ cũng chết hơn nghìn người.

Phát hiện này khiến Lý Trạch Vũ thấy ngạc nhiên, pha lẫn chút hoảng hốt.

Rốt cuộc đối phương đã xuất động bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả mà lại có thể khiến cả một đội quân hùng mạnh này thương vong nặng nề như vậy chứ?

"Bẩm thiếu gia, trong số những người này có không ít cao thủ, ngoài ra còn có các thế lực bên ngoài nhúng tay vào." Vật Tương Vong nhắc nhở.

Nam Cung Thạc bổ sung: "Không biết các nước khác thế nào nhưng đúng là có không ít võ giả của Nhật Bản tới đây." Suy đoán này của ông ta dựa trên cách thức xuất chiêu của đối phương.

Nhật Bản ư? Sát khí trên người Lý Trạch Vũ lập tức dâng trào.

"Lý Trạch Vũ, mày không thắng nổi Thần cung bọn tao đâu, khôn hồn cởi trói cho bọn tao ngay, bằng không tất cả những người có mặt ở đây đề sẽ chết đấy."

"Ha ha ha, bất luận là ai, nếu đã dám chống đối Thần Cung bọn ta0, thì chỉ còn mỗi đường chết mà thôi."

Dù đang bị trói chặt, không tài nào cử động nổi, nhưng mấy tên kỳ chủ đó lại không hề sợ hãi.

Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, cười khẩy bảo: "Vậy sao? Thế để bọn này chống mắt lên xem thử có đúng không nhé!" Dứt lời, hắn quay. qua ra lệnh cho Nam Cung Thạc: "Ai bị thương hãy rút lui, người nào còn chiến đấu tiếp được thì ở lại."

"A di đà phật!" Hòa thượng Tố Nhân vung trượng Hàng Ma, hiên ngang lẫm liệt hô lớn: "Lão nạp vẫn còn chiến đấu nổi!"

"Keng!"

Ngọc Phượng Hoàng giơ cao trường kiếm trong tay: "Quyết tâm diệt trừ tà ma ngoại đạo, có chết trận cũng không hối tiếc!"

Đạo sĩ Vân Trung lau đi vệt máu nơi khóe miệng, lôi từ trong ngực ra một điếu xì gà, ngậm lấy, nói: "Nếu mọi người đều cảm thấy không thành vấn đề, vậy làm gì có chuyện lão đạo đây làm không được..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.