"Ầm!" Quyền và chưởng va chạm.
"Vèol"
Một bóng người tức khắc bay ngược ra xa mấy trượng như con diều đứt dây.
"Hự!" Hách Liên vô tình trợn trừng hai mắt.
Lão ta cho rằng thực lực của Triệu Như Mộng cùng lắm mới chỉ đến Tông. Sư cảnh, mãi đến khi giao đấu với nhau, lão ta mới phát hiện bản thân chẳng biết gì về đối phương cả.
Võ Thánh cảnh!
Nếu là bình thường, lão ta chỉ cần tiện tay đấm một phát là có thể đánh chết cường giả mạnh cỡ này rồi.
Vấn đề là hiện tại lão ta bị thương nặng, chưa khỏi hặn, thực lực suy giảm rất nhiều, Tông Sư cảnh có lẽ không làm gì được lão ta, nhưng cường giả Võ Thánh cảnh lại có thể gϊếŧ chết lão ta.
Chỉ trong nháy mắt, Triệu Như Mộng khỏe mạnh như vâm đã dí theo Hách Liên vô tình sát nút. "Bốp bốp!" Cô ta nhanh tay điểm vài huyệt trên người Hách Liên vô tình, thế là lão ta không thể cử động được nữa.
"Có phải cô và Yêu Cơ đã quay lưng với bổn tọa từ lâu rồi không?" Hách Liên vô tình cau mày hỏi.
Triệu Như Mộng nở nụ cười quyến rũ, khinh bỉ nhìn lão ta: "Nếu ông lọt vào. tay mẹ tôi, nhất định bà ấy sẽ không kiềm nổi mà gϊếŧ chết ông, nhưng ông yên tâm đi, giờ tôi chưa có ý định gϊếŧ ông đâu."
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Trên mặt Hách Liên vô tình để lộ biểu cảm không cam lòng.
Triệu Như Mộng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng cười hỏi: "Thánh Vương à, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3431133/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.