Long Thanh Phong thúc giục: “Thăng nhóc cậu đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa, mau nói.”
“Thật ra rất đơn giản.”
Khóe miệng Lý Trạch Vũ nhếch lên nụ cười lạnh: “Gϊếŧ một nhóm, bắt một nhóm, đặc xá một nhóm.”
Hả? Nghe nói lời này, Tô Cẩn Hoa và Long Thanh Phong hai mặt nhìn nhau.
Một phần năm quan lại quyền quý, đây là một con số không nhỏ, nhưng nếu chia con số này thành ba phần.
“Phản tặc tử trung, gϊếŧ!”
“Quan cao chức trọng, bắt!”
“Chức vụ thấp bé, thả!”
Long Thanh Phong mặt mày hớn hở nói: “Cách này thực sự quá hoàn mỹ.”
Hai mắt Tô Cẩn Hoa lập tức tỏa sáng, khen ngợi không ngừng: “Vẫn là đầu óc người trẻ tuổi dễ dùng.”
Ngay sau đó lại chuyển đề tài: “Lão Long, tiếp theo ông tự mình lựa ra một nhóm người có thể tin, đợi đại hội sáng mai tổ chức xong, tôi sẽ giao cho ông quyền lực tiền trảm hậu tấu, chuyện này tốt nhất phải âm thầm làm cho thỏa đáng.”
“Không cần chọn, tôi có một nhóm người có thể cho ông mượn dùng, tuyệt đối tin được.” Lý Trạch Vũ tự đề cử.
“Ai?"
“Ai?”
Tô Cẩn Hoa và Long Thanh Phong trăm miệng một lời hỏi. “Phượng vệ nhà họ Lý tôi.”
Phượng vệ?
Long Thanh Phong lập tức gật đầu đồng ý.
Mặc dù Phượng vệ là tổ chức tư nhân của nhà họ Lý, nhưng năng lực có lẽ không kém gì Long Tổ.
Tô Cẩn Hoa mang theo ẩn ý nói: “Thằng nhóc cậu rộng rãi như vậy, sẽ không có điều kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3431129/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.