Người đầu tiên bị hắn tấn công chính là kẻ vừa há to mồm kêu gào - Vu Chính Châu.
Mẹ nó!
Thực lực của Vu Chính Châu cùng lắm cũng chỉ ở mức cảnh giới Võ Thánh, cảm nhận được khí thế khủng bố từ Lý Trạch Vũ, da đầu ông ta tê dại.
“Lão Lưu, giúp tôi!”
“Được!”
Một kỳ chủ và cấp dưới cùng tung chưởng về phía Lý Trạch Vũ.
“Hô hô!”
Luồng khí kình mạnh mẽ đã tạo nên cơn gió dữ.
“Tự tìm đường chết!” Lý Trạch Vũ không vì điều này mà thay đổi mục tiêu, hắn hơi khom người tránh đòn tấn công, giây tiếp theo, nắm đấm của hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Vu Chính Châu.
“Rầm!”
Vu Chính Châu tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Hách Liên Vô Tình đã ra tay chặn cú đấm kia của Lý Trạch Vũ thay ông ta.
Những người khác thấy vậy cũng thi nhau rút vũ khí, tiến lên bao vây Lý Trạch Vũ.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Thánh Vương!” Vụ Chính Châu cảm kích từ tận đáy lòng.
Hách Liên Vô Tình xua tay, nói: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau xông lên đi!”
“Rõ!” Vu Chính Châu thấy Lý Trạch Vũ bị mấy người bao vây nên lập tức xông lên với thái độ đằng đằng sát khí.
“Thứ giặc nô, nhận một chưởng của ông đây!” “Uỳnh!” “A nha...”
Vu Chính Châu vốn tưởng rằng bản thân có thể tranh thủ lúc hỗn loạn để đánh trúng Lý Trạch Vũ, thậm chí là làm rối tung chiêu thức của hắn.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3430717/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.