Mặt đất dâng lên một khói nhỏ mây hình nấm, đó là kiệt tác của tên lửa C74, cả quân khu Tàng Nam lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
“Tiêu tướng quân, binh sĩ của quân khu khác đã vây quanh quân khu của chúng tail”
Một binh sĩ xông vào báo cáo.
Tiêu Thiến Thu không chút hoảng loạn, tựa như đã liệu được người đến là ai, bình tĩnh nói: “Không cân ngăn cản, cho những người đó vào!”
Thao trường trống trải đủ chứa hơn mười mấy vạn người, hai vạn binh sĩ Tàng Nam tập kết một chỗ.
Dưới hàng trăm cặp mắt đang nhìn, chỉ thấy vô số quân Hổ Khiếu tiến vào. quân khu.
Những binh sĩ bình thường ở nơi bình yên không thể nào so được với những binh sĩ bò ra từ cõi chết.
Đôi bên còn chưa giao đấu với nhau, khí thế của binh sĩ Hổ Khiếu đã trấn áp lại quân Tàng Nam.
“Là sư thúc tổ!”
“Sư thúc tổ đến cứu chúng ta...”
Toàn bộ đệ tử Tiêu Dao Cung đều vui mừng.
Tiêu Thiến Thu nhìn chằm chằm chàng thanh niên đi phía trước.
Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, bước đi mang theo cơn gió, gương mặt anh tuấn hiện rõ một vẻ hời hợt.
Lý Trạch Vũ, anh đến rồi!
Khoe môi Tiêu Thiến Thu cong lên cười lạnh: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi!”
Lý Trạch Vũ thoáng giật mình, bởi vì anh không hề quen cô gái trước mặt. “Gô ta là Tiêu Thiến Thut”
Bạch Tố Y nhắc nhở một tiếng.
“Hử?”
Lý Trạch Vũ dừng bước chân, giống như nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3430682/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.