Chương trước
Chương sau
Cho dù là qua điện thoại, Long Thiên Quân vẫn có thể cảm nhận được sát khí khủng bố ấy, không khỏi nhắc nhở: “Lý Trạch Vũ, tự ý ra tay với người của quân khu là mất đầu đấy, cậu nhất định không được làm loạn...”

“Tút tút tút!”

Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì Lý Trạch Vũ đã dập máy.

Long Thiên Quân lòng như lửa đốt, lập tức gọi điện cho sư phụ mình.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Có chút đạo đức nào không? Ngày mai ông già này còn phải đi làm đấy!”

Long Thanh Phong buồn bực nhận máy.

Long Thiên Quân không thể giải thích nhiều lời như vậy lập tức thuật lại việc ba quân khu lớn xuất binh và những lời Lý Trạch Vũ nói trước khi cúp máy.

Trong chớp mắt, Long Thanh Phong chợt tỉnh hết cả người.

“Bất kể ra sao, nhất định phải ngăn cản tiểu tử kia. Nếu hắn dám động thủ với người của quân khu, cho dù có là ông Lý cũng không cứu nổi...”
Vừa qua giờ Tý, Thiếu Lâm Tự.

Hàng vạn vạn lính trang bị súng đạn thật bao vây ngôi chùa, toàn bộ tăng nhân trong chùa đều bị đánh thức bởi động tĩnh khổng lồ này.

Hoà thượng Đức Viễn dẫn theo mười mấy đệ tử ra ngoài, nhất thời bị thế trận trước mắt làm cho sửng sốt.

Tướng lĩnh chỉ huy đội quân tiến lên phía trước, “Phương trượng Đức Viễn, chắc hẳn ông biết tôi nhỉ?” “Các hạ là Vương tướng quân của quân khu Dự Châu?”

Hoà thượng Đức Viễn nhớ rằng mình từng đến nhà tắm hơi cùng đối phương vài lần.

Vương Sơn gật đầu cười: “Đúng vậy, chính là bổn tướng!”

“Vương tướng quân, đêm hôm khuya khoắt, sao ông lại đưa nhiều người đến Thiếu Lâm Tự tôi thế này?”

Thấy là người quen, hoà thượng Đức Viễn nhẹ lòng hẳn, ông lấy một bao. thuốc lá Hoa Tử ra khỏi tay áo rồi đưa cho đối phương.
“Đừng lôi kéo làm thân với bổn tướng!”

Vương Sơn xua tay ngăn cản, giọng nói vang dội: “Có người tố cáo Thiếu Lâm Tự làm trái pháp luật, bây giờ bổn tướng sẽ đưa tất cả các người về thẩm trai"

Làm trái pháp luật?

Hoà thượng Đức Viễn vẫn còn mờ mịt, giải thích: “Vương tướng quân, trong

đây liệu có sự hiểu lầm gì không? Chúng tôi đều là hoà thượng, làm sao có thể làm trái pháp luật!” “Vô sỉ!"

Vương Sơn tức giận quát lớn, lên giọng hách dịch: “Bổn tướng phụng mệnh làm việc, các người có làm trái pháp luật hay không, cứ đi theo tôi hãng nói tiếp!”

“Bịch bịch bịch!” Một lượng lớn binh sĩ lập tức vọt vào bên trong bắt người.

“Từ từ đãi”

Hoà thượng Đức Viễn không ngốc. Đối phương bất ngờ ụp một tội danh lên đầu Thiếu Lâm Tự, đòi đưa tất cả tăng nhân đi, đi rồi sẽ rất có thể sẽ không trở về
được nữa. “Phương trượng Đức Viễn, ông muốn chống lại lệnh bắt hay sao?”

Vương Sơn lạnh lùng cười nói: “Bổn tướng cảnh cáo ông, nếu các người cả

gan chống đối lệnh bắt, bổn tướng có quyền xử quyết các người tại trận

Hoà thượng Đức Viễn chau mày: “Vương tướng quân, ông có thể cho lão.

nạp gọi điện hay không?” “Không được!” Vương Sơn tỏ thái độ kiên quyết.

Những lời hoà thượng Đức Viễn nói ra rõ ràng đang nhắc nhở đối phương là ông cũng có quan hệ với người của triều đình, mong ông ta hãy tạo điều kiện cho. mình.

Song, Vương Sơn không thèm nghĩ ngợi mà thẳng thừng cự tuyệt. Vì vậy, hoà thượng Đức Viễn càng tin chắc rằng nếu người trong chùa bị Vương Sơn bắt đi thì trăm phần trăm lành ít dữ nhiều!

“Đưa đi!” Vương Sơn vung tay lên, quân lính lập tức xông vào trong chùa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.