Mới đầu, Triệu Như Mộng kiêu ngạo như tiên nữ giáng trần, coi tất cả mọi người như con kiến hôi.
Song, sau khi bị Lý Trạch Vũ dạy dỗ một phen, tiên nữ cũng bị kéo ngã khỏi thần đàn, để lộ phương diện người phàm.
Mỹ nhân vốn xinh đẹp tuyệt trần lúc này đang rưng rưng đẫm lệ, ai cũng cảm thấy thương cảm.
Đáng tiếc, Lý đại đương gia dường như không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, hắn nghiêm mặt quát lớn: “Còn không mau nói đĩ!”
“Anh...”
Triệu Như Mộng có chút rụt rè lo sợ, nghẹn ngào nói: “Anh dựa vào đâu mà dữ với tôi như thế!”
Lý Trạch Vũ bật cười ha hả, đáp: “Dựa vào việc tôi là người có quyền định đoạt gánh xiếc thú này, đến cả mãnh hổ trong núi cũng phải nghe lời tôi, tôi bảo chúng nó cần ai thì bọn chúng sẽ căn kẻ đó!”
Nhớ lại khoảng thời gian ở trong cùng lồng giam với con hổ, Triệu Như Mộng chợt cảm thấy khiếp đảm.
Xem chừng cô nàng sẽ bị ám ảnh với lũ hổ cả đời!
“Thần Cung ở Tái Bắc, mười sáu tỉnh đều có các kỳ chủ riêng, dưới trướng bọn họ cụ thể có bao nhiêu người thì tôi không biết rõ lắm, cơ mà cộng đồn lại cũng không ít hơn ba mươi nghìn người đâu!”
Triệu Như Mộng run rẩy tiết lộ tất cả những gì mình biết.
“Ba mươi nghìn người!”
Lý Trạch Vũ lẩm bẩm nhắc lại.
Nếu Vô Tình Thần Cung chỉ có ngần ấy thành viên, Tô Cẩn Hoa cũng sẽ không lo lắng như thế.
Xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3426555/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.