Nghe thấy giọng điệu của đối phương càng lúc càng lạnh lùng, Lý Trạch Vũ hơi hèn, hỏi: “Con trai hay con gái?”
Triệu Như Mộng: “2” “Cứ nói thẳng với tôi, cần tôi bồi thường cho cô bao nhiêu?” Lý Trạch Vũ thở dài một hơi, nói: “Về phần đứa nhỏ này, cô cũng đừng lo lắng,
chỉ cần nó là gen của Lý Trạch Vũ tôi, nó sẽ trở thành một nhân vật lợi hại nhất trên thế giới này!”
“Đồ khốn nạn!” Triệu Như Mộng trực tiếp cúp điện thoại. Lý Trạch Vũ bỗng nhiên có hơi hoang mang.
Lúc này không phải là nên thương lượng trả giá với hẳn sao? Tại sao lại cúp điện thoại?
Hắn đang định gọi lại lần nữa thì Tô Cẩn Hoa bước vào.
“Trạch Vũ!”
“Lão Tô!”
Lý Trạch Vũ nhanh chóng cất điện thoại và quay lại với việc chính.
Tô Cẩn Hoa lấy thuốc lá ra đưa cho hắn một điếu, sau đó tự mình châm một điếu, điềm đạm hỏi: “Hôm nay cậu đến đây là vì chuyện gì vậy?”
“Chuyện lớn, chuyện vô cùng lớn!”
Lý Trạch Vũ buột miệng nói.
Chuyện vô cùng lớn?
Nghe vậy, Tô Cẩn Hoa đột nhiên cũng nín thở tập trung.
Dù sao thì chuyện có thể làm cho Lý Trạch Vũ gọi là chuyện lớn, chắc chắn sẽ không nhỏ!
“Lão Tô, ông có từng nghe qua Vô Tình Thần cung chưa?”
“Xoẹt!”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, Tô Cẩn Hoa suýt nữa nhảy dựng trên ghế.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422956/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.