Hách Liên Vô Tình cắn chặt hàm răng, một lần nữa điểm huyệt cầm máu cho mình, “Bổn tọa không sao! So với nỗi khổ bị cầm tù trong những năm qua thì chút
đau đớn này có là gì đâu!”
Hiện tại, móc sắt ghim trên xương bả vai đã được loại bỏ, chỉ còn hai móc. găm dưới hai chân.
Lần này Hách Liên Vô Tình không nhờ người khác giúp đỡ, lão tự mình ra tay nhổ bổ lưỡi móc.
Sau khi trải qua bốn lần cơn đau xé gan xé ruột, lão ta yếu đến mức không còn sức để động đậy.
“Thánh Vương, chúng ta mau đi thôi. Dương tả sứ vẫn đang đấu tay đôi với một tên hoà thượng ở ngoài kia, tôi sợ đến lúc ấy sẽ có nhiều người đến đây hơn nữa!"
Triệu Như Mộng bứt rứt không yên, mở miệng nhắc nhở.
Nghe xong, Hách Liên Vô Tình cố chịu đựng cơn đau, xốc lại tinh thần.
Suy cho cùng, nếu ba tên kia tới đây, bọn lão chưa chắc có thể rút lui lành lặn.
“ShhI”
Hách Liên Vô Tình xé rách quần áo trên người một gã mặc đồ đen rồi quấn vải xung quanh vết thương của mình, ngay sau đó nhảy xuống hồ trước tiên.
Triệu Như Mộng dẫn người theo sát đẳng sau. Một lát sau.
Hách Liên Vô Tình nhảy lên khỏi hồ băng. “Bịch bịch bịch!”
Hoà thượng Nhất Trinh và Dương Sóc đã giao thủ được trăm chiêu, đối phương hoàn toàn không thể địch lại ông, chỉ có thể vật vã chống đỡ.
“Thánh Vương!” Nhìn thấy Hách Liên Vô Tình, Dương Sóc kích động vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422561/chuong-524.html