Dương Sóc lấy mũ vành rộng trên đầu xuống, lạnh lùng cười nhìn về phía hòa thượng Nhất Trinh, lại mở miệng nói với Triệu Như Mộng ở bên cạnh: “Cô đi cứu người đi, cứ giao con lừa trọc cho tôi!”
“Được!”
Triệu Như Mộng nói xong thì là người đầu tiên nhảy vào trong hồ băng.
“Tủm!”
“Tủm.."
Những người khác lần lượt nhảy vào trong hồ băng.
Hòa thượng Nhất Trinh thấy như vậy thì di chuyển cơ thể, tấn công Dương Sóc đầu tiên...
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi tuyết bên ngoài Tử Ngục.
Ngân Hồ dần có cảm giác có vết thương trên người đã dần trở nên tốt hơn, cô liếc người phụ nữ tóc vàng bên cạnh, đôi mắt đảo quanh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau.
“Tôi muốn uống nước."
Ngân Hồ mở miệng nói.
Người phụ nữ tóc vàng khinh thường nhìn cô, không thèm để ý tới cô. “Tai cô bị điếc à? Tôi muốn uống nước!”
Ngân Hồ nhắc lại lần nữa.
Người phụ nữ tóc vàng khinh thường nói: “Cô mà cũng xứng để tôi hầu hạ? Muốn uống nước thì không có, trên mặt đất có tuyết, nếu cô không ngại thì có thể liếm vài cái."
Ngân Hồ nhíu mày, cô cực kỳ không vui nhìn về phía người phụ nữ tóc vàng.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Thế nào, không phục sao?”
Người phụ nữ tóc vàng nhìn cô từ trên cao rồi nói: “Cô cho rằng mình đi theo Quân Đế lăn lộn mấy năm ở thế giới ngầm thì thật sự coi mình là nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422557/chuong-520.html