“Giết tôi?”
“Ha ha ha ha ha ha...”
Long Đế như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ôm bụng cười lớn.
Một người phụ nữ phương Tây tóc vàng mắt xanh khinh thường nhìn Ngân Hồ: “Quân Đế cũng không xứng xách dép cho Long Đế, trong mắt Long Đế, hắn chỉ là một con kiến mạnh hơn một chút.”
“Ếch ngồi đáy giếng, sao biết trời cao đất dày.”
Vẻ mặt Ngân Hồ bình tĩnh, giọng điệu càng thêm khinh thường.
“Bốp!"
Cô gái tóc vàng vô cùng tức giận, giơ tay tát Ngân Hồ một cái.
“Phụt!”
Ngân Hồ phun ra một ngụm máu cũng không tức giận vì cô nhất định sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.
Tuy nhiên không phải bây giờ!
Long Đế ngừng cười, giọng điệu lãnh đạm khuyên nhủ: “Tiểu hồ ly, cô tin tưởng vào Quân Đế như vậy, sao bây giờ không nói cho hắn biết vị trí của cô, xem hắn có dám đến cứu cô hay không?”
“Tôi cũng không phải trẻ con, khiêu khích tôi cũng vô dụng.”
Ngân Hồ bình tĩnh trả lời.
“Vậy sao?”
Long Đế còn định nói gì đó.
“Long Đết”
Giọng nói của Triệu Như Mộng vang lên.
Long Đế quay sang nhìn, vẻ mặt lập tức niềm nở: “Triệu cô nương đừng nóng vội, chưa đến nửa giờ sẽ có tin tức từ người của tôi.”
“Tốt nhất là vậy.”
Người phụ nữ trước mặt càng tỏ ra lạnh lùng, càng khơi dậy lòng ham muốn chinh phục trong ông ta.
Cô sớm muộn gì cũng là người của ta!
Long Đế thầm hạ quyết tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422554/chuong-517.html