Các bẫy trong phạm vi vách đá đều do con người bố trí, không phải thiên nhiên hình thành, cái gọi là Thiên Quan trong mắt Lý Trạch Vũ chỉ là giả thần giả quỷ.
Cho dù bây giờ đất núi rung chuyển, giống như động đất vậy, hắn cũng không hề hoảng hốt/
"Ầm!"
Trên mặt đất nứt ra một khe hở, rung động càng ngày càng mạnh. "Lý thiếu hiệp cẩn thận!"
Cung Nghê Thường lo lắng nhắc nhở.
"Kengl”
Lý Trạch Vũ đâm kiếm để ổn định cơ thể, sau đó hắn lập tức vung kiếm đâm một phát mạnh vào vách đá.
"Âm ầm!"
"A!"
Vách đá bắn ra vô số đá vụn, ngoài ra còn có một tiếng kêu thảm thiết. Mắt Cung Nghê Thường cứng đờ, cả người sững sờ.
Tại sao trong Thiên Quan lại có người?
Chẳng lẽ cô ấy nghe lầm sao?
Không đúng!
Vì sao mỗi lần có bẫy, Lý Trạch Vũ sẽ tấn công vào vị trí kia trên vách đá? Chẳng lẽ...
Cung Nghê Thường bừng tỉnh.
"Vù vù vù..."
Rất nhiều mũi tên bay ra từ vách đá.
"Keng keng keng!"
Lý Trạch Vũ lấy kiếm ngăn cản, bình tĩnh chống đỡ.
"Thằng khốn kia, bản thiếu khuyên mày lập tức dừng tay, sau đó lăn xuống nhận tội, nếu không bản thiếu sẽ cho mày biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!"
Lý Trạch Vũ vừa ngăn cản vừa uy hiếp.
Lần này Cung Nghê Thường càng chắc chắn hơn, bẫy bên trong Thiên Quan đều bị con người kiểm soát, mà từ đầu Lý Trạch Vũ đã nhìn ra manh mối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422548/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.