Người phục vụ không biết làm sao.
Má mì Tang nhìn thấy cảnh này lập tức bước nhanh tới: "Ồ, Lâm thiếu gia, thật sự xin lỗi. Đồ uống tối nay miễn phí. Ngài có thể nể mặt tôi chút được không?”
"Bốp!"
Thanh niên tóc vàng tát vào mặt má mì Tang: “Con khốn hôi hám này, có đáng để tao nể mặt không?”
"Lâm Cẩu Đản, mấy năm không gặp, giờ tính tình lớn quá nhỉ!"
Ngay lúc thiếu niên tóc vàng đang định tát cho má mì Tang thêm vài phát thì một giọng nói bông đùa vang lên.
'Tên tóc vàng nghe thấy giọng nói này đột nhiên tỉnh táo lại. "Lý... Anh Lý!"
"À, Lâm thiếu gia còn biết tôi à?"
Nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ không hề giảm mà trêu chọc. "Bốp bốp!"
Lâm Cẩu Đản vội tự tát mình hai cái tội miệng rộng đáng chết: "Anh Lý, tôi thực sự không biết là anh, nếu không cho tôi mười lá gan..."
"Được rồi, được rồi, ông đây không rảnh nghe nói nhảm, lập tức cút khỏi đây!" "Dạ dạ dạ..."
Lâm Cẩu Đản cảm thấy như mình được đại xá, vẫy tay chào đồng bọn rồi nhanh chóng rời đi.
Một người phục vụ mới hỏi người nhân viên cũ bên cạnh: "Anh ơi, lai lịch của Lý thiếu gia này là thế nào mà trâu bò như Lâm thiếu gia mà trước mặt anh ấy
cũng nghe lời như cháu trai vậy!"
"Cậu không biết gì cả, Lý thiếu gia là cậu chủ ăn chơi trác tán số một hoàng thành này đó!"
"Nhớ hồi đó, Lý thiếu gia chỉ cần ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422525/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.