Hướng Dương Thiên tức giận đến mức hít sâu một hơi.
Vu giáo không chỉ là gốc rễ của ông ta mà gộp lại còn là một thế lực to lớn, là thứ không thể thiếu trong kế hoạch lớn của ông ta.
Lúc này Nam Cung Thạc nói ra sự thật này cho ông ta, ông ta cảm thấy mình phải giết người cho hả giận.
“Giáo chủ, tên phản đồ này giao cho tôi.” Tư Mã Tam Nương ra tay trước, tung người phóng tới chỗ Nam Cung Thạc.
Nam Cung Thạc như gặp đại địch, bởi vì ông ta cũng biết thực lực của Tư Mã 'Tam Nương không còn dưới mình.
Nhưng mà một khắc sau...
“Vù!"
“Âm!” Thân hình Lý Trạch Vũ một bên ngăn cản Tư Mã Tam Nương, đánh ra một chưởng tùy ý, người kia khó khăn tránh đi, ngay sau đó lùi lại một cách khá chật vật.
“Tôi còn chưa nói xong, mấy người đã vội muốn chết như vậy?” Lý Trạch Vũ đứng ở nơi đó, rất có khi thế một người giữ ải vạn người không thể qua.
Hướng Dương Thiên nheo mắt lại ni âu còn gì muốn nói?”
“Khu khụ.”
Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái, giơ tay chỉ về phía hai người đối diện: “Nghe cho kỹ... Hai người cùng tiến lên, trên đường xuống suối vàng cũng có thể có người bầu bạn.”
“Ha ha ha.” “Lý Trạch Vũ, cậu thật sự ngông cuồng, cực kỳ giống bản tọa lúc còn trẻ.”
Hướng Dương Thiên cất tiếng cười to nói: “Yên tâm đi, đợi lát nữa bản tọa chắc chắn sẽ giữ lại một mạng cho cậu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422506/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.