"Đi Khâm Châu làm gì?”
"Không phải Hướng Dương Thiên ở Khâm Châu sao?”
Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại.
"Giáo chủ, ngài thật sự muốn đi tìm lão Hướng cẩu sao?"
Nam Cung Thạc nhíu mày.
Lý Trạch Vũ bỗng cất cao giọng: "Sao? Ông sợ bản giáo chủ gặp nguy hiểm?”
"Không không không, thần công của giáo chủ có một không hai, sao có thể gặp nguy hiểm được!"
Mặc dù nói vậy, thật ra Nam Cung Thạc cũng không coi trọng Lý Trạch Vũ.
Cho dù ông ta chỉ mới tiếp xúc hai lần với Hướng Dương Thiên, nhưng ông ta có thể cảm nhận được, không biết thực lực của đối phương mạnh hơn năm đó bao nhiêu.
"Vậy còn nói gì nữa, dẫn đường!"
Lý Trạch Vũ có vẻ không kiên nhãn.
Nam Cung Thạc xấu hổ nói: "Giáo chủ, độc trong người thuộc hạ đã sắp không áp chế được, ngài xem có thể..."
"Gấp cái gì?"
Lý Trạch Vũ liếc ông ta, hẳn nói: "Bản giáo chủ hiểu rõ độc trong người ông, chỉ cần Hướng Dương Thiên chết, bản giáo chủ sẽ lập tức giải thoát cho ông!"
"AI" Nam Cung Thạc giật mình, mở to hai mắt.
"Cái gì thế, ý sự đau đớn này!"
ủa bản giáo chủ là lập tức giải độc cho ông, cho ông thoát khỏi
"À~” Lúc này Nam Cung Thạc mới thở phào.
Trong bóng đêm, bốn người bay vút xuống chân núi.
Khâm Châu.
Không thể không nói thân thể Hướng Dương Thiên vẫn rất không †ồi, đã hơn một trăm tuổi, còn có thể làm một hiệp với Tư Mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422504/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.