Nói xong hình như ông ta nghĩ đến cái gì, lập tức chuyển đề tài nói: “Phu nhân cố ý gọi tôi tới đây để nghe ngóng chuyện của thằng nhóc kia à?”
“Không sai.” Tư Mã tam nương nói thẳng: “Ông hiểu bao nhiêu về nội tình thằng nhóc kia?”
“Cái này... thuộc hạ cũng không phải quen thuộc hắn lắm.” Nam Cung Thạc khúm núm, cũng không nói thật tình hình ra.
Tư Mã tam nương nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Rất lâu sau đó.
“Đi vào đi.” Tư Mã tam nương chỉ vào phòng sách nói: “Giáo chủ chờ ông ở bên trong.”
Cái gì? Nam Cung Thạc lập tức giật mình. Từ mười chín năm trước sau khi trải qua đại chiến hai phái chính tà, qua nhiều năm như vậy ông ta cũng chỉ gọi điện mấy lần với Hướng Dương Thiên, cũng chưa từng gặp người thật.
Nhiều lần ông ta thậm chí hoài nghi “Hướng Dương Thiên” này có phải là Tư Mã tam nương tìm đến giả mạo không?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào ông không muốn gặp giáo chủ?”
“Không, tuyệt đối không phải, thuộc hạ ngày đêm trông mong muốn có thể sớm ngày nhìn thấy giáo chủ..."
“Đừng nói nhảm, đi vào đi.” Tư Mã tam nương thúc giục.
“Vâng.” Nam Cung Thạc sửa sang lại ngoại hình rồi mang theo tâm trạng thấp thỏm mở cửa phòng.
“Ninh Vũ Cường” ngồi trên ghế bành, cả người trông mạnh mẽ chững chạc.
Nam Cung Thạc nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy những người khác nữa, ông ta lập tức ngơ ngác.
“Nam Cung Thạc.” “Ninh Vũ Cường” nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3422479/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.