Ngọc Linh Lung cười nhẹ nói: “Yên tâm đi, những năm này vi sư sống rất tốt... 'Tiêu Dao Cung gần đây thế nào rồi?
“Mọi chuyện vẫn như trước, các đệ tử cũng rất nghe lời, đúng rồi, sư phụ..."
Hình như Ngọc Phượng Hoàng nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai Ngọc Linh Lung một hồi.
Chân mày Ngọc Linh Lung cau lại rồi thả lỏng, trên mặt dần lộ ra ý cười: “Còn có chuyện này sao? Đồ nhi đó của con ngoại hình thế nào?”
“Tố Y vẻ ngoài chim sa cá lặn, cùng sư đệ quả thật là một cặp trời sinh, chỉ là...
Ngọc Phượng Hoàng ngượng ngùng cười khổ nói: “Giữa bọn họ có một khoảng cách thế hệt”
“Này có là gì đâu chứ!”
Ngọc Linh Lung lắc đầu không đồng ý: “Bây giờ không còn là xã hội cũ nữa, chỉ cần hai người vui vẻ, đi theo con đường của mình người khác nói gì cũng được!”
“Đồ nhi cũng nghĩ như vậy.”
Ngọc Phượng Hoàng mỉm cười nói: “Hơn nữa, con bé Tố Y kia cũng không sợ ánh mắt thiên hạ, chỉ là bên sư đệ đồ nhi còn chưa nói đàng hoàng mà thôi.”
Ngọc Linh Lung xua tay nói: “Việc này vi sư sẽ tự mình quyết định, không chấp nhận tên nhóc kia phản đối!”
“Vậy thì tất cả nhờ sư phụ làm chủ.” Ngọc Phượng Hoàng vui vẻ ra mặt. Một lúc sau.
Lý Trạch Vũ thong thả bước vào sau khi ôn chuyện xong với đám tiểu đệ của mình.
“Sư phụ Nhất Trinh, nhìn xem con có thứ gì tốt cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3416093/chuong-506.html